1 Từ nay về sau hai giới tu tiên tu ma đều dưới quyền chưởng khống của ta!
-Ngươi đại ma đầu! Nhất định sẽ chết không tử tế! Chết không tử tế!- vị còn lại cuối cùng của tu tiên giới- ngũ chuyển Tán tiên do sợ hãi (1) cận kề tử vong mà điên cuồng gào thét, trên mặt vốn luôn hiện rõ chính khí giờ lại tràn đầy thần sắc vặn vẹo.
2 Người hầu ngược lại trả lời rất nhanh: “Đến ngay”
Nhưng Trần Lạc đợi một lúc lâu cũng không thấy người nọ đi tới, bèn thò đầu hướng trong miếu dò xét, chỉ thấy tên kia đã nhàn nhã tìm được khối đất trống, gom cỏ khô làm thành giường, lại chưa từng liếc cậu ở bên này một cái, tỏ rõ thái độ trả thù cho việc cậu đi ra chậm.
3 Ôm bồn nhỏ cùng mảnh vải, trầm mặc không lên tiếng, đi theo phía sau Trần Dũng trở lại bên giường của chính mình, Trần Lạc cảm thấy suy sụp không ít. Cậu yên lặng tẩy trừ một ít vải, đắp lên trán hài tử.
4 Trần Lạc không nghĩ tới còn thấy được bộ dáng đáng yêu như thế của hài tử, liền vui vẻ lên, cười nói:
– Trần Lăng, ta gọi ngươi A Lăng nha. Mau tỉnh lại, chúng ta nên đi
Trần Lăng còn đang phát sốt, trong đầu mơ mơ màng màng, nghe xong không khỏi nghi hoặc nhìn qua, trong mắt đầy mơ hồ.
5 Trần Lăng khát vọng trưởng thành, khát vọng trưởng thành bên trong máu tươi, người bên ngoài cười nhạo cùng khinh thường cũng chỉ trở thành động lực cho hắn đi tới.
6 Khiêu khích của tiểu hài tử Trần Lạc tự nhiên không để trong lòng, chính là trong miệng tên đệ đệ kia lộ ra một đề tài khiến cậu chú ý, liền cau mày hỏi Cầm Oánh:
-Cầm Oánh tỷ, Phong thành Thân gia là gì vậy? Lại có quan hệ gì cùng Lục… phụ thân ta?
Cầm Oánh lại đặt một ngón tay lên môi làm ra thủ thế đừng lên tiếng, sau đó lôi kéo Trần Lạc chạy nhanh về phòng, nhìn cửa và cửa sổ đã đóng chặt, lúc này mới ngồi xổm người nhẹ giọng nói với Trần Lạc:
-Thân gia là thông gia với chúng ta, chính là trăm ngàn Trần gia đều kém hơn một cái phân gia của đại gia tộc kia.
7 -Nghe, tên kia là cận thân của một lão Đại khất cái tại đây. Chúng ta đuổi theo là tìm đường chết.
-Cầm Oánh đã đuổi theo, ta không thể mặc kệ nàng!
Trần Lăng khẽ cắn môi, liền lôi kéo Trần Lạc đuổi theo.
8 Trần Dũng bị ánh mắt kia của cậu làm sợ hãi, lui về sau một bước, lại như thẹn quá thành giận mà quay về, hắng giọng một cái, duy trì hình tượng của chính mình, nói:
– Nếu tiểu khất cái này là người Trần gia thì có thể, nói ví dụ như, là hài tử lưu lạc bên ngoài của Đại phu nhân cùng lão gia…
– Được – Trần Lạc lạnh như băng cười rộ lên, đánh gãy lời Trần Dũng – Nếu ta nói Trần Lăng là ca ca của ta.
9 Du Linh chân nhân thu Tham Linh Tật lại vào không gian giới chỉ, nghĩ nghĩ, vung bàn tay lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ, đi qua kéo tay nhỏ của Trần Lạc, nói:
– Ta đã giúp Đại công tử loại trừ bệnh tật trong cơ thế, chính là việc tang tử thứ cho ta bất lực.
10 Trong lòng Trần Lạc thầm nghĩ ‘dược có công hiệu tốt nhất còn đang vui vẻ ở trước mặt ngươi nha’ bất quá vẫn nghiêng đầu ngoan ngoãn nói:
– Tiên nhân cho gần trăm hạt, đủ để ăn được nhiều ngày, còn cho ta phương thuốc dân gian.
11 Trần Lạc nói chuyện với Trần Lăng xong liền gật gật đầu với Dần Tinh trưởng lão, đi về phía trước.
Đại môn nặng nề mang theo phong cách cổ xưa cứ như sẽ mãi đứng sừng sững như thế, nhưng lúc hài tử tiếp cận, đại môn kia bỗng nổi lên gợn sóng, màu sắc từ từ dung hợp vào hư ảo, toát ra một mảnh màu xám.
12 Tiễn hai người đi, Dần Tinh liền đi đến phòng Trần Lăng vừa lựa chọn công pháp, lật xem sổ sách, lấy ra ngọc bội truyền âm, nói với bên kia:
– Gia chủ, Đại thiếu gia chọn Bên kia, áp lực trong lòng Lục Viễn Thần tiêu tan, đáp: – Làm tốt lắm! Buông xuống ngọc bội, hắn cười ha ha với bạn lữ của mình: – Hàm nhi mau nhìn, cho dù có tư chất kinh thế nhưng tu tập loại công pháp này thì sẽ có tiền đồ gì? Tô Huân Hàm che miệng cười, mặt mày đầy nhu tình: – Lão gia anh minh.
13
Trấn an con trai bảo bối nhà mình thật tốt, nhìn bóng dáng nho nhỏ của đối phương biến mất sau cánh cửa, khuôn mặt treo đầy tươi cười từ ái của Lục Viễn Thần nháy mắt lạnh xuống.
14
Lúc này, đối chiếu với phương thuốc dân gian, Trần Lạc cũng không phát hiện một chút sai lầm nào, nhưng chờ khi luyện thành trăm linh đan, sau khi dùng một hạt, nhất thời phát hiện mỗi lò linh đan đều giống như nhau.
15
Nước trà trong suốt chảy vào cái chén bạch sắc phát ra thanh âm thanh thúy, ngón tay non nớt khuynh đảo nước trà, như thế qua ba lượt, Trần Lăng mới đặt ấm cùng ly trà lên trên khay, đi về phía bàn đá đằng sau núi giả.
16
Cái chết của Trần Dũng như đá nhỏ ném vào hồ, lan ra từng đợt gợn sóng, cuối cùng phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, tạo ra sóng lớn không thể đoán trước. Ngày an tĩnh cũng không được bao lâu, tiểu viện của hai vị Trần thiếu gia liền xuất hiện vị khách không mời mà đến, đương nhiên bọn họ cũng rất quen thuộc người này, Trần gia gia chủ Lục Viễn Thần.
17
Trần Lạc cười với hắn: “Không có gì, nữ nhân đó có thể làm gì ta cơ chứ. “ Nói xong cậu lắc đầu, vội vội vàng vàng nói. “Ai nha, ta còn phải luyện đan nha!“ Vì thế vội vàng cáo biệt Trần Lăng, vọt vào phòng luyện đan.
18
“Con ta quả là thiên phú dị bẩm. “ Vẻ mặt Lục Viễn Thần từ ái nhìn hai tiểu hài tử, khẩu khí vui mừng. “Nhanh như vậy đã luyện khí tam phẩm, còn có Lăng nhi cũng đã thành công dẫn khí nhập thể.
19
Màn đêm thật nhanh buông xuống, trước cơm chiều, Trần Lạc trước thúc giục Trần Lăng ăn một khối Huyết linh đan – đan dược được cậu dung nhập máu huyết vào đều được gọi là Huyết linh đan – mới lấy từ túi trữ vật trong tay đối phương ra khối lớn thịt linh thú, kêu đối phương nướng thỊt ăn.
20
Tô Huân Hàm siết chặt ly rượu, tay run lên, rượu trong suốt trong chén nhất thời tràn ra ngoài, nhưng nàng không rảnh chú ý việc đó, cuống quýt nhìn Lục Viễn Thần.
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20