1 Ba tháng ba, liễu vàng thắm đẫm nửa phần xanh [1]. Đêm qua có một trận mưa nhỏ, đến khi hửng sáng vẫn còn nghe được tiếng nước tí tách rơi từ mái hiên, nằm trên gối cũng cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
2 Lần thứ hai gặp lại Tề Gia là một tháng sau, khi đó là tảng sáng, người trên đường vừa mới thức giấc, cánh tay đeo giỏ thức ăn, mắt nửa nhắm nửa mở.
Cung đăng bằng sa đỏ của Xuân Phong Đắc Ý lâu sáng cả một đêm, dưới ánh mặt trời chỉ thấy được vài tim đèn hồng hồng.
3 Dưới đợt mưa tháng năm, sấm sét xé toạc khoảng trời.
Tề Gia từ ngoài thư phòng rảo bước tiến đến, một chân ở trong phòng, một chân ở ngoài phòng, vấp một cái, cả người ngã sóng soài ở bậc cửa, một đĩa đầy quả anh đào đỏ đỏ lăn tròn lăn tròn lăn thẳng vào gầm bàn gỗ.
4 Biển người náo nhiệt vây lấy bản thân, trên mặt mỗi người ít nhiều cũng có cảm xúc nào đó,
người người đều có mục đích và đích đến của chính mình, chỉ có hắn thân không mục đích rảo bước tứ xứ.
5 Sinh hoạt của tiểu ngốc tử rất đơn giản, giống như chính bản thân tiểu tử ngốc ấy.
Lúc bầu trời vẫn còn phủ đầy sắc tro, Thôi Minh Húc nằm trong khách phòng nửa tỉnh nửa mê thoáng nghe tiếng bước chân đi khe khẽ, là Tề Gia thượng triều.
6 Ngồi trước mặt là Ngọc Phiêu Phiêu thiên kiều bách mị [1], ôm tỳ bà che nửa mặt ngọc, hát khúc “Trường tương tư” du dương trầm bổng.
Giọng hát len vào tai, nhập vào tâm, thiên hồi bách chuyển [2], thứ tửu dịch trước mắt ánh lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, má đào như họa, nét cười như hoa, đây là Ngọc Phiêu Phiêu.
7 “Các tiến sĩ lần này có vị tiểu công tử Thôi gia kia à?”
“Đúng, có hắn đó. Nhị giáp đệ lục danh. ”
“Ôi trời, không phải nói là tài trí kiệt xuất, được xưng là Cố thái phó thứ hai sao? Nhưng năm đó Cố thái phó là trạng nguyên đệ nhất giáp mà.
8 Kính Hồ dưới ánh trăng tỏa ánh sáng lung linh như những vì sao rơi xuống trần gian.
Hồ nước sâu thẳm như mực, nhìn từ xa tưởng như nghiên mực tĩnh lặng không lời trên bàn học của hắn.
9 Cức Châu có đặc sản táo giòn, là món ăn vặt làm từ táo tàu tươi phơi khô, giòn tan thơm ngọt.
Thôi Minh Húc nếm vài miếng, vị rất ngon, chợt nhớ hình như Tề Gia rất thích ăn vặt.
10 Chiếc kiệu nho nhỏ ngồi một người thì thông thoáng, hai người chen nhau thì có vẻ chật chội, không chỗ duỗi tay chân,
thế là Thôi Minh Húc có thể ôm Tề Gia càng chặt, đôi tay vòng qua eo mò mẫm: “Trước kia không phải còn có mấy miếng thịt à? Tại sao toàn sờ thấy xương thế này?”
Vừa nói vừa bóp nắn thêm hăng hái, ngón tay cố sức mà ấn, như thể sợ Tề Gia này là giả.
11 Cuộc sống đời thường
Tinh mơ, trời hãy chưa sáng, thành Cức Châu còn chìm trong cơn mơ, phố xá im lìm có thể nghe thấy tiếng ngáy vọng ra từ cửa sổ nhà ai đó.
12 Buổi chiều ngày hè
Cức Châu. Giữa hè. Buổi chiều.
Ánh mặt trời như dát vàng chiếu rọi mặt đất màu hoàng thổ. Quá nóng, trên đường phố chỉ lác đác vài người đi đường cúi gằm mặt bước đi vội vã.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 15