1 “Cạch!”
Lộ Tiểu Vũ giật mình tỉnh giấc, đầu tiên cậu hốt hoảng nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, rồi mới xốc chăn bước xuống giường.
Phòng ăn sáng đèn, Lộ Tiểu Vũ nhớ rõ trước khi đi ngủ cậu đã tắt hết đèn trong nhà rồi mà.
2 Tối, Lộ Tiểu Vũ gọi điện kêu thức ăn bên ngoài.
Khi cậu đang mải mê ăn cơm rang Dương Châu, cún bự đột nhiên nhảy đến sofa đối diện cậu, ngồi xuống, mặt cứng nhắc nhìn cậu.
3 Hôm sau Lộ Tiểu Vũ phải về trường tiếp tục làm thí nghiệm.
Cún bự dậy từ rất sớm, ngồi ngay ngắn trên sofa không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
4 Lòng Lộ Tiểu Vũ mềm nhũn, tuy năm ấy Trầm Thiên Ảnh đã bỏ cậu lại khi cậu cần người thân nhất, nhưng cậu vẫn không thể tàn nhẫn bỏ rơi người anh trai khổ sở tuyệt vọng này được.
5 Ăn cơm xong, Trầm Thiên Ảnh tự mình đi súc miệng. Lộ Tiểu Vũ rửa bát xong, vừa lau tay vừa nói, “Em ra ngoài siêu thị một lát, anh cứ xem tivi nhé. ”
Trầm Thiên Ảnh khoan thai ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới huyền quan lắc lắc lông, ngẫm ngẫm, lại quay về phòng soi gương.
6 Buổi tối, Trầm Thiên Ảnh ăn xong cơm liền trở về phòng lên mạng.
Lộ Tiểu Vũ rửa sạch bát đĩa, quay về phòng mình mở laptop, sau đó mới ngồi xuống tĩnh tâm chỉnh sửa tư liệu thí nghiệm.
7 Dựa trên tiêu chuẩn một chú cún, Trầm Thiên Ảnh xem như nghe lời, chỉ là lúc nào cũng chìa cái bản mặt thối thối ra.
Lộ Tiểu Vũ tắm rửa kì cọ cho Trầm Thiên Ảnh, thấy lớp lông vàng mượt dính bết vào nhau, nhìn ngốc ngốc khó coi biết bao, cậu nhịn không được bật cười.
8 Thí nghiệm của Lộ Tiểu Vũ gặp chướng ngại, cậu đưa mẫu vật chạy PCR vài lần mà vẫn không nhìn rõ được nhiễm sắc thể.
Lộ Tiểu Vũ ngồi trong phòng thí nghiệm cả chiều, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, phát hiện trước cửa đang có một người nhìn mình.
9 Chờ Thư Minh Viễn vào thang máy, Trầm Thiên Ảnh chui ra khỏi vòng tay Lộ Tiểu Vũ, lắc lắc đi đến trước tủ ti vi, nhoài lên dùng chân nhấn mở ti vi. Sau đó anh chạy tới ngậm điều khiển ở trên bàn trà nhảy lên sofa nằm, bắt đầu xem chương trình mới.
10 Thư Minh Viễn đăng ký học lái xe cho Lộ Tiểu Vũ, còn đưa cậu đi học mấy buổi. Lộ Tiểu Vũ sống chết không để Thư Minh Viễn phải đưa đón mình nữa.
Trầm Thiên Ảnh vừa lên kế hoạch mua ô tô, vừa thúc giục Lộ Tiểu Vũ mau đi thi lấy bằng lái.
11 Thư Minh Viễn đăng ký học lái xe cho Lộ Tiểu Vũ, còn đưa cậu đi học mấy buổi. Lộ Tiểu Vũ sống chết không để Thư Minh Viễn phải đưa đón mình nữa.
Trầm Thiên Ảnh vừa lên kế hoạch mua ô tô, vừa thúc giục Lộ Tiểu Vũ mau đi thi lấy bằng lái.
12 Thư Minh Viễn đi theo địa chỉ Lộ Tiểu Vũ đưa, càng đi càng thấy hẻo lánh.
Thư Minh Viễn nghi hoặc hỏi, “Hai người tìm ai mà ở xa vậy?”
Trầm Thiên Ảnh ghé vào cửa xe nhìn ra ngoài, hai bên con đường nhỏ toàn là đồng ruộng mênh mông bát ngát, xa hơn nữa là các hộ gia đình rải rác, thỉnh thoảng lại thấy có một nhà xưởng xuất hiện.
13 Lúc Lộ Tiểu Vũ ngồi xuống, Thư Minh Viễn đứng trước cửa nói, “Anh ra ngoài đi một vòng. ” Không đợi Lộ Tiểu Vũ đáp lời, hắn đã bước ra ngoài.
Lộ Tiểu Vũ nhìn Thư Minh Viễn đi xa, sau đó mới quay đầu nhìn chàng trai có vẻ không yên lòng trước mặt.
14 Lộ Tiểu Vũ lên xe một cách vô cùng thong thả, sau đó mất rất nhiều thời gian mới cài được thắt lưng an toàn, trên đường đi cậu thoáng nhìn Trầm Thiên Ảnh qua kính chiếu hậu, anh đang an tĩnh nằm ở ghế sau, vẻ mặt thản nhiên, thấy cậu nhìn mình, anh cũng chậm rãi ngẩng lên nhìn cậu.
15 Ba người một cún.
Đến giờ ăn, Trầm Thiên Ảnh nhảy lên ghế dựa, Thương Tử Phàm phất tay đuổi anh xuống, “A Hoàng, đi xuống!”
Trầm Thiên Ảnh quay đầu đi không thèm nhìn anh ta.
16 Đêm hôm đó, quả nhiên trời mưa to.
Đều nói trời mưa sẽ ngủ ngon hơn, sáng Lộ Tiểu Vũ tỉnh dậy nhận ra đã không còn sớm, bên ngoài vẫn mưa không ngừng.
17 Thư Minh Viễn chọn một quán cơm tuy nhỏ nhưng có vẻ rất đông khách, trong quán không chứa hết, phải kê thêm bốn, năm cái bàn ra vỉa hè.
Không biết Trần Thiên Ảnh và Thương Tử Phàm có thích ăn ở đây không, chứ Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ vẫn thường hay đến mấy nơi như vậy, các anh em trong phòng thí nghiệm cũng thích ra những quán này ăn cơm uống bia.
18 Khả năng tự chữa lành vết thương của Thương Tử Phàm hiển nhiên cao hơn Lộ Tiểu Vũ nghĩ nhiều, sáng hôm sau khi hai anh em bọn họ ngáp dài tỉnh dậy, Thương Tử Phàm đã tắm rửa sạch sẽ tinh tươm.
19 Trầm Thiên Ảnh ngồi trước máy tính, bên cạnh là Lộ Tiểu Vũ vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Nội dung Trầm Thiên Ảnh gõ ra có chút lộn xộn, “Giờ chúng ta phải đến bệnh viện.
20 Tới khi đứng trước cổng bệnh viện, Lộ Tiểu Vũ nhận được điện thoại của Thư Minh Viễn.
Thư Minh Viễn không vui hỏi, “Bạn Lộ Tiểu Vũ, thầy giáo của em gọi điện hỏi anh, xem xem em có định học lái xe nữa không?”
Lộ Tiểu Vũ đổ mồ hôi lạnh, “Nguy rồi, em quên mất!”
Thư Minh Viễn nói, “Em ở đâu? Anh tới đón em.