1 CHƯƠNG 1
Một ngày đẹp trời nào đó, Khai Tâm tha lôi trên lưng một đống bao lớn bao nhỏ, tay cầm giấy báo trúng tuyển đại học đến trường.
Nửa đường, phía sau chợt vang lên một tiếng hét chói tai – “Cướp a!!!”.
2 CHƯƠNG 2
Thập tứ là ảnh vệ trưởng, có lẽ vì hay ở bên cạnh vua, tính cách cũng chịu ảnh hưởng, hắn cũng không lãnh khốc thần bí như ảnh vệ bình thường, cả ngày không nói một câu, là một người nói nhiều làm nhiều, riêng đối với Phó Thư thì dùng mọi cách chiếu cố.
3 CHƯƠNG 3
Đám hoàng tử lần đầu được tiếp xúc với ảnh vệ trong truyền thuyết, không khỏi nhảy nhót hoan hô.
“Ảnh vệ a! Hắn chính là ảnh vệ!”
“Thật sao thật sao? Để ta xem với, oa, tay hắn ấm nha!”
“Xem này, hắn có thể cười a, hơn nữa cười rộ lên thật đẹp mắt!”
“Ác ha ha, cằm sờ vào cũng ấm, là người thật đó!”
“Uy, ảnh vệ, ngươi tên là gì?”
“Hắn không trả lời! Vì sao vậy?”
…
Phó Thư khóc không ra nước mắt, hay tay của y vị mấy hoàng tử hết sờ lại nhéo, cả khuôn mặt cũng bị đánh lén liên tục.
4 CHƯƠNG 4
Đương kim Thánh Thượng họ Phượng, tên Hữu Hoài, tự Thủy Thiên, tuổi hai mươi bảy. Cũng là con người, nhưng hắn ngồi ở trên vạn người, cao xử bất thắng hàn, y không tiếng động sinh tồn trong bóng tối, Phó Thư đương nhiên không thể thản nhiên mà đối mặt với người kia.
5 CHƯƠNG 5
Làm ảnh vệ thật là khó nha, trước kia còn bảo hộ Phúc thân vương y còn có thể thừa lúc Phúc thân vương nghỉ ngơi mà nhàn nhàn hạ hạ làm những việc cần làm, nhưng mà tên hoàng đế này lại suốt ngày cắm đầu vào làm việc, khiến y cũng suốt ngày phải cắm chốt trên xà nhà luôn.
6 CHƯƠNG 6
Phó Thư không hiểu vì sao Phượng Hữu Hoài lại ra cái mệnh lệnh khó đỡ như vậy, nhưng y biết mình có bạn rồi nha, chính là con chuột đó. Tên mới của nó là Tiểu Chi.
7 CHƯƠNG 7
(Cái chương này… tội lỗi… đừng đọc khi ăn =)))
Hội nghị lần thứ n của quân đoàn ảnh vệ, đại biểu tham gia gồm có thập lục, thập bát, nhị thập nhị, nhị thập thất, tam thập nhất, Phó Thư.
8 CHƯƠNG 8
Sự thực thật ra chẳng liên quan gì tới mông y hết, cửa sổ này tuyệt đối có thể cho một thiếu niên hoặc một nữ nhân mảnh khảnh chui qua, chính là trên đó có cơ quan, Phó Thư mới bò ra được một nửa liền bật ra hai cái ngạnh giữ chặt lấy y.
9 CHƯƠNG 9
Năm ấy Phượng Hữu Hoài tám tuổi, Tịch Kiến Trăn cũng tám tuổi, hai người gặp nhau trên đường, từ đó, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.
10 CHƯƠNG 10
Phượng Hữu Hoài đã ngứa mắt mấy vị quân tử xà nhà (hay dùng để nói đám tặc ấy mà, ở đây dùng nghĩa đen luôn) từ lâu, cuộc sống của hắn vốn đang bình tĩnh, tự dưng thòi đâu ra một tên lằng nhằng ồn ào, đuổi mãi không đi.
11 CHƯƠNG 11
Giữa trưa, mặt trời chói chang đem cả đoàn người nướng như nướng vịt, hết cả sức mà bò tiếp. Tuy rằng đi thì không đi nữa, nhưng cũng đã cách thành rất xa, tới nơi hoang sơn dã lĩnh.
12 CHƯƠNG 12
Hai người đợi tới nửa canh giờ, trước mặt vẫn là bãi rừng trống, Phượng Hữu Hoài cuối cùng không trụ được, ngã đầu ngủ. Hắn tựa vào trên vai Phó Thư ngủ say sưa, Phó Thư nhìn trộm hắn, cười tới hạnh phúc.
13 CHƯƠNG 13
Trời tối dần, Phó Thư nhìn lại bộ bạch y trên người, đã bắt đầu biến màu, còn dính mấy vệt máu dài, cảm thấy bội phục Tịch Kiến Trăn có thể giữ một thân trắng tinh không dính bụi, không biết cần bao nhiêu nghị lực cùng cẩn thận, và cả… biến thái.
14 CHƯƠNG 14
Phó Thư ngây thơ nghĩ hai người kia là thẳng nam chính hiệu, hàng thật giá thật thẳng nam, hẳn phải bài xích nam sắc, y còn chuẩn bị cả tinh thần bị khinh bỉ phỉ nhổ, ai dè khả năng tiếp nhận của hai kẻ này quả thật là cao hơn tưởng tượng.
15 CHƯƠNG 15
Nghe xong mấy câu này, Phó Thư liền ngã oạch xuống cạnh chân Phượng Hữu Hoài.
Y rất nghiêm túc, đen sì mặt cố gắng tự hỏi về độ chân thật của lời Tịch Kiến Trăn nói – hy vọng là giả, nếu không những nương nương trong hậu cung quả thật là bi kịch, nhưng y cũng hy vọng là thật, tuy rằng như vậy thì chính mình mới là kẻ bi kịch…
Nhớ lại, lúc y bán *** chạy loăng quăng trên núi, Phượng Hữu Hoài nhìn y tới ngây người.
16 CHƯƠNG 16
Phượng Hữu Hoài xem ra quả thật rất thuộc đường trong kinh thành, cho Phó Thư chọn một bộ y phục nguyệt sắc, mặc vào trông không khác gì một công tử nhà giàu.
17 CHƯƠNG 17
Phó Thư thật ra cũng không có phản ứng gì nhiều, kể cả biết thân thế của “Phó Thư”, kể cả biết chuyện Phượng Hữu Hoài đã làm, thì đó cũng chỉ là việc của “Phó Thư” kia.
18 CHƯƠNG 18
Nghỉ có ba ngày, cũng chẳng đi được đâu nhiều, lại đúng lúc tể tướng phu nhân rảnh rỗi, hai người liền đi khắp nơi ngoạn ngoạn. Thời gian cũng cứ thế trôi nhanh, y du ngoạn thật vui vẻ, tiền tiêu cũng thật mạnh tay, mà đồ mua về đều là quà cho Phượng Hữu Hoài.
19 CHƯƠNG 19
Nhị hoàng tử thật nhu thuận đáng yêu, nhưng trừ điều đó ra thì cũng không có gì nổi bật. Phó Thư thực thích hắn, hơn nữa hắn lúc nào cũng nhìn y bằng ánh mắt sùng bái, ai cũng thích được khen, mà Phó Thư kiếp trước kiếp này chả bao giờ được ai tôn làm thần tượng, đương nhiên là sung sướng, cho dù nhị hoàng tử sùng bái y vốn chỉ vì y là ảnh vệ “trong truyền thuyết”.
20 CHƯƠNG 20
Hai người nâng cốc ngôn hoan tới quá nửa đêm, Triệu Cảnh Hoàng mới lảo đảo bò về phòng ngủ, Phó Thư vẫn chưa tận hứng, nói: “Cảnh Hoàng, đêm nay ta ngủ với ngươi nhé, còn nhiều việc chưa nói mà!”
Phượng Hữu Hoài nghe thấy, lập tức nhíu mày nói: “Ngủ chung? Không được.
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp, Xuyên Không
Số chương: 44