41 CHƯƠNG 41
Quan hệ chủ tớ thăng cấp thành tình lữ không đem lại lợi lộc nào cho Phó Thư hết, tiền lương không tăng, ngày nghỉ không thêm, thức ăn vẫn một bát cơm một bát canh, vừa đủ no.
42 CHƯƠNG 42
Phó Thư cũng từng nghiên cứu “thụ” là thế nào, khi đó y chạy tới hỏi Ninh Duệ, người kia đang tao nhã ngồi sửa móng, nghe xong chỉ cười nhạt: “Ta chưa từng làm thụ.
43 CHƯƠNG 43
Khiết phích như Tịch Kiến Trăn còn không thể mặc đồ “sáng hơn cả mặt trời”, mà đồng chí này lại làm được, hắn đứng dưới nắng, ánh sáng chiết xạ trên y phục ngân bạch, chói ngời tới mức Phó Thư không mở nổi mắt ra.
44 CHƯƠNG 44
Hai người nằm trên long sàng ôn tồn một phen, Phượng Hữu Hoài thích ôm hôn Phó Thư, nhưng không bao giờ vượt qua bước này. Phó Thư cũng rất thích được hắn ôn nhu vuốt ve ru ngủ.
45 CHƯƠNG 45
Hôm nay, Phó Thư đột nhiên tự hỏi về một vấn đề vô cùng thâm sâu – tình yêu trong trong sáng sáng giữa hai người có thể duy trì bao lâu, và một nam nhân sinh lý bình thường có thể yêu khi không có *** được hay chăng, nhất là khi nam nhân này lại là hoàng đế ngựa-đực.
46 CHƯƠNG 46
Phó Thư ôm đuôi chạy khẩn. Nhưng trốn được một lần chứ trốn mãi làm sao được, đến Dưỡng Tâm Điện, dược sư liên tục dùng ánh mắt bắn tỉa Phó Thư, tinh quang lòe lòe.
47 CHƯƠNG 47
Phó Thư ngủ một đêm ở trắc điện, nửa đêm say giấc cảm giác có người trèo lên giường, nghĩ là hoàng đế, y cũng mặc kệ, ôm chặt lấy người kia khò khò khò.
48 CHƯƠNG 48
Phó Thư lang thang khắp kinh thành ba ngày, la cà từ quán cơm nhỏ tới tửu lâu lớn, trừ việc thỉnh thoảng có chút nhớ hoàng đế với Tiểu Chi, cùng với Lãnh Hàn Yên càng ngày càng phiền ra thì tất thảy đều ổn cả.
49 CHƯƠNG 49
Có là thánh nhân, người yêu kiều diễm đứng trước mặt, cũng sẽ xao lòng loạn tính, hắn không nhìn y, là để duy trì hình tượng thánh nhân, không ăn y, là để bảo toàn hình ảnh quân tử, mà giờ, hắn không muốn làm thánh nhân, cũng chẳng cần là quân tử, nói cách khác, hắn muốn bắt đầu thưởng thức y ngay lập tức!
Cơ thể nam nhân cấu tạo cũng không khác nhau nhiều, Phó Thư cũng từng cởi hết phởn phơ bơi ở bể bơi, nhưng hiện tại, ánh mắt Phượng Hữu Hoài dường như mang theo lửa, mỗi đường nhìn thiêu đốt cả người y, khiến y chỉ có thể trốn vào trong chăn không dám ra.
50 CHƯƠNG 50
Bị người ta véo má đúng là làm mất hết hình tượng anh minh vĩ đại của Dung Cửu Châu, giải pháp Phượng Hữu Hoài đưa ra rất sáng suốt, vì dạo này cứ gặp mặt Dung Cửu Châu liền hỏi tung tích tiểu tình nhân của hắn.
51 CHƯƠNG 51
Trước giờ Phó Thư vẫn cho rằng chỉ có loại vô cùng vô cùng không ra gì mới đi tranh chồng người khác, dạng đáng giết đánh đáng trăm trăm ngàn lần.
52 CHƯƠNG 52
Việc này nói to thì là to, mà kêu nhỏ thì cũng nhỏ, dù sao Phong Lôi bắt đầu là một dân tộc thiểu số trên thảo nguyên, dân phong vừa cởi mở vừa bạo dạn, chẳng qua từ khi sát nhập với tiền triều, hơn nửa triều đình thành một đám văn nhân cứng đầu cứng cổ.
53 CHƯƠNG 53
Phó Thư làm vậy nhất định có ý đồ của mình, mấy người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hiểu được – đại mỹ nam siêu siêu siêu đẹp trai tuyệt đối có sức công phá lớn hơn mỹ nữ quốc sắc thiên hương vô số lần, huống chi, vị mỹ nam này lại có lịch sử tình cảm lâm ly bi đát với hoàng đế, cho nên, đây chính là minh chứng cho cái gọi là vận mệnh an bài…
Chuyện là thế này, ngày xửa ngày xưa, ngày ấy thập tam còn tên là Vạn Sĩ Hạnh, không đâu xa đích thị là đại ma đầu không đội trời chung với cả võ lâm.
54 CHƯƠNG 54
Phó Thư lập tức dùng chăn che mặt mình, Phượng Hữu Hoài bình tĩnh liếc nhìn thân thể y, kéo chăn xuống che. Phó Thư kéo kéo kéo lên trên, Phượng Hữu Hoài giữ giữ giữ không cho.
55 CHƯƠNG 55
Nguyện vọng của Phó Thư thì tốt đẹp, nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc.
Hoàng đế đương nhiên cự tuyệt: “Không được. ”
Phó Thư lập tức xị mặt: “Vì sao?”
“Không thích, hơn nữa thị vệ phải đứng gác ở ngoài cửa.
56 CHƯƠNG 56
Phó Thư vô cùng vừa lòng với công việc tiểu nhị, mỗi ngày gặp đủ loại khách hàng, cuộc sống có thú hơn hẳn. Vốn y tính tình sáng sủa, thích kết bạn, chỉ vì làm ảnh vệ ít có cơ hội tiếp xúc với người khác, nên ở thế giới này mới ít bạn bè đến đáng thương.
57 CHƯƠNG 57:
Tại tửu lâu dựng ven sông, Phó Thư vui vẻ ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh quan bên bờ. Sóng gợn lăn tăn, thuyền nhỏ dập dềnh, đôi lúc y cũng sẽ theo dõi trận đại chiến của hai người Bạch Lãnh.
58 CHƯƠNG 58:
Ngày hôm đó, Trình tứ thiếu mời Phó Thư về nhà ăn cơm. Phó Thư mới vừa định cự tuyệt thì Tô Khinh Cuồng đã thì thầm bảo nên cân nhắc thử xem.
59 CHƯƠNG 59:
Cú ngã này khiến Phó Thư ngoan ngoãn đi nhiều. Trình phủ không còn cách nào khác là phải để yên. Phượng Hữu Hoài bế y về nhà. Tay chân Phó Thư quơ quào, miệng còn luyên thuyên hồ ngôn loạn ngữ.
60 CHƯƠNG 60
Thế giới trước kia là Phó Thư xoay quanh hoàng đế, còn thế giới hiện tại lại là hoàng đế xoay quanh y. Vì để đón được Phó Thư về, hoàng đế bèn ở lại tửu lâu này.