1 Đêm dài người tĩnh lặng, gió lạnh hiu hiu. Trên bờ biển của bến tàu, võ sĩ áo đen đứng ngay ngắn, người đàn ông đứng đầu âu phục thẳng thớm, khuôn mặt anh tuấn tản ra khí thế cuồng ngạo khí phách.
2 Trong khu rừng hoang vu người ở, một bóng dáng nhỏ đi lảo đảo, khuôn mặt nước sơn bôi đen nhìn không ra cụ thể hình dạng gì, đen thùi lùi đến cơ hồ không thấy rõ ngũ quan, chỉ có cái miệng nhỏ lúc mở lúc đóng lay động không ngừng.
3 Người bình thường nhìn thấy thảm kịch này sẽ ra sức cứu giúp, huống chi nhân mã của cỗ kiệu bên kia cực kỳ nổi bật đủ để đánh ngã hai tên người xấu kia.
4 Đuổi theo một đoạn đường, vào lúc mà Lạc Lạc cảm thấy cái chân nhỏ không còn chịu nổi nữa, cỗ kiệu rốt cục dừng lại rồi. Nàng chìa tay chống vào vách tường bên cạnh, khí quyết không thông mà thở hổn hễn.
5 Người xem đến càng ngày càng nhiều, có một số người thậm chí bắt đầu chỉ trỏ. “Thật sự là thói đời bạc bẽo, làm ca ca vô lương như thế. ”“Đúng vậy, lương tâm đều bị chó gặm rồi!”“Tiểu Oa Nhi này thật đáng thương, không cha không nương còn vì thân ca ca mà làm cu li rửa nhà vệ sinh, ôi………thói đời này…….
6 Bọn thị vệ dùng sức mài đao ken két vây khốn Lạc Lạc, một đường hướng về phía trước. Phía sau, đoàn người vẫn đang nghị luận, chỉ bất quá đã thay đổi chủ đề.
7 Bóng đêm thâm trầm, bóng tối bao trùm đường phố, chỉ có đèn lồng ven đường tỏa ra một chút ánh sáng mờ nhạt của nến, chiếu không quá sáng, bốn phía nhỏ giọng không có người.
8 Ánh trăng chiếu nghiêng xuống, không gian tối nhiễm khí lạnh, trên trời Lưu Huỳnh bất giác bay. Thương Nguyệt Vô Triệt cước bộ càng chạy càng nhanh, hô hấp trở nên có chút thở gấp.
9 Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo khí ẩm của Ôn Tuyền, nhưng là……. . Nàng vẫn cảm thấy mình sắp lạnh thành băng trụ rồi. Bất cứ giá nào, trước khi chết cũng phải xem rõ kẻ thù của nàng rốt cuộc là kẻ nào, sau khi chết mới báo thù được!Vì vậy, Lạc Lạc bi tráng mở choàng mắt ôm tráng sĩ mà bóp cổ tay.
10 Thương Nguyệt Vô Triệt chạy về Lạc vương phủ, hạ nhân động tác rất nhanh đã khống chế thế lửa. Nhưng mà, bởi vì có một nhà vệ sinh bị nổ tung, nguyên bản là hương chạm vào tràn đầy hương hoa quanh quẩn vương phủ nay trở thành mùi khói khó ngửi.
11 Hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu rọi mái ngói Lạc Vương phủ. Ngói lưu ly óng ánh trong suốt phản xạ oánh quang, khí thế tôn quý rất bức người, chỉ là, nhìn kỹ phía sâu trong Lạc vương phủ, cũng là cảnh hoang tàn khắp nơi.
12 Trong triều đình, hoàng đế uy nghiêm hiển hách ngồi trên long ỷ, vẻ mặt cũng rất ân cần nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt dưới bậc thềm ngọc. “Thập Tam, Lạc vương phủ của con thế nào? Bắt đầu xây dựng lại sao?”“Xin hoàng thượng yên tâm, nhi thần đang bắt tay xây dựng lại.
13 Lạc Lạc có chút tức giận mà nhìn những người càng ngày càng đến gần kia. “Này này, các ngươi đừng có qua đây nữa, nếu không ta liền không khách khí với các ngươi nha.
14 Ngày dưới vách đá, màn đêm bao phủ. “Thiếu Ngân, tại sao vẫn chưa tìm được người? Ngay cả một đứa bé cũng không tìm được?!” Thương Nguyệt Vô Triệt sắc mặt không tốt mím lại môi mỏng, trên khuôn mặt còn trẻ bắn ra vẻ sắc bén vượt quá độ tuổi.
15 Đêm thâm trầm đen như mực, ngay cả không khí cũng chìm vào sự quỷ dị. Gió, lưu động ở trong rừng, vết tích dải sóng bị bám vào một ngọn cây, loáng thoáng trong khe hở của lá cây, nguyệt hoa trút xuống như gai bạc, mặt hồ trong rừng cây hiện ra ánh sáng của nước, mát lạnh bức người.
16 Trên đỉnh núi tối đen như mực, gió đêm vù vù thổi lất phất, thổi qua trên núi Tùng Lâm, lá cây sào xạc mà vang lên, giống như dã quỷ đang nức nở nghẹn ngào.
17 Dưới chân, là tiếng bước chân xột xoạt dẫm lên cỏ hoang. Đường nhỏ trằn trọc một đoạn nước sơn bôi đen, Lạc Lạc bị đưa đến một hang động. Ánh trăng mát mẻ xuyên thấu qua cỏ hoang cao dài loang lổ chiếu vào trong cửa động, quang ảnh rơi xuống nhàn nhạt.
18 Không khí quỷ dị ở trong hang động tràn ngập ra. Kiếm trong tay Lạc Lạc từng chút một tiến sát gần khuôn mặt tuấn tú không rỗi của ngân diện mỹ nam kia.
19 Bóng đêm rất sâu, nhưng ánh trăng rất sáng, sao quay quanh ánh trăng chợt lóe, điểm xuyết bầu trời đêm sáng sủa, đêm rất tĩnh lặng. Trong bụi cỏ, ngọn lửa nhỏ làm cho cỏ xanh cao vút kia lúc thì xao động lúc thì ngừng lại, một đạo bóng dáng nhỏ rục rịch ở trong bụi cỏ, những thứ cỏ dại kia cơ hồ muốn che mất thân cao của nàng.
20 Ông trời dường như không quá quan tâm nàng. Cho rằng nhắm lại sẽ không nhìn thấy rắn, nó sẽ không tồn tại. Nhưng mà, dưới tâm tính của đà điểu------Lạc Lạc chỉ cảm thấy cổ tay bị thân rắn cuốn lấy, da rắn lành lạnh mà trơn bóng, theo cánh tay của nàng di chuyển lên trên.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50