21 Đốm lửa đồm độp đồm độp mà bùng cháy, bóng dáng ánh lửa lóe lên nhiều màu trên mõm núi đá. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lạc Lạc trong lúc hỗn loạn cảm giác trong cơ thể mình dường như đang không ngừng chảy qua thứ gì đó, loại cảm giác đó giống như sinh mệnh của nàng đang không ngừng chảy mất.
22 Ánh rạng đông xuyên thấu tầng mây, chiếu rọi trên thảm cỏ, giọt sương trong lá cây xoay chuyển thành thất thải quang mang hoa mỹ. Xuyên thấu qua đá khúc xạ, ánh sáng bắn vào trong nham động.
23 Lạc Lạc cắn ngón tay đi tới đi lui, con ngươi xoay tròn nhìn ngân diện soái đang ngồi xếp bằng. Trấn định như vậy à?Nàng suy tư một chút, đáy mắt xẹt qua ánh sáng xảo quyệt.
24 Dọc theo đường đi, con đường của hoang sơn dã lĩnh vô cùng gập ghềnh, thật không dễ đi. Lạc Lạc thở hồng hộc theo sát phía sau lưng hắn thực khổ cực mà đuổi theo bước chân của hắn.
25 Cảm giác ánh mắt của nàng truyền tới mỉm cười, hắn quay mặt về phía bên kia. Lạc Lạc nhíu mày: “Thì ra không phải là ngươi đang nói chuyện à. ”Nàng bộ dạng giống như mình nghe lầm lại lui đầu về, coi như chưa có gì xảy ra tiếp tục thổi tiếp.
26 Xuyên qua rừng núi, lại từng bước đến gần vùng ngoại ô nhà có người. Hắn nghiêng đầu nhắn nhủ một câu với nàng: “Nắm chặt, nhớ kỹ không được phép kêu, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống.
27 “Tiểu thư, em là Hoan Hỷ a, người không nhận ra em sao? Người có phải bị người xấu dọa choáng váng rồi hay không? Tiểu thư, người đừng có hù Hoan Hỷ nha, người mà xảy ra chuyện gì, Hoan Hỷ làm sao không làm phụ lòng phu nhân đã chết đi đây, ô ô ô…….
28 Trải qua một màn thao thao bất tuyệt mang theo nước mắt của Hoan Hỷ, Lạc Lạc cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện tình trước kia của Thượng Quan Lạc Lạc. Sau đó nàng lại đem cảnh ngộ gần đây nói sơ lược cho Hoan Hỷ một chút, kết quả Hoan Hỷ khóc đến sắp muốn sặc khí.
29 Ban đêm, nhiều đốm nhỏ lấp lánh trên vách đá. Thượng Quan phủ hoàn toàn yên tĩnh, hậu viện càng thêm yên tĩnh. Lạc Lạc thừa dịp Hoan Hỷ ngủ bất tỉnh nhân sự sau đó mới lặng lẽ chạy ra ngoài.
30 Ánh trăng di dời, chiếu rọi hồ lạnh lẽo, ánh sáng nước thỉnh thoảng lướt vào phòng khách, thêm mấy phần mát mẻ của ban đêm. Lạc Lạc chán chết mà từ phòng khách của hành lang bên kia ưu tai du tai mà sáng ngời trở lại, giả bộ đợi N lâu quá mà hắt xì một cái.
31 Lạc Lạc lấy lại tinh thần, có chút xảo quyệt mà bày sự khoan dung. Hai tay nàng ôm vai đi vài bước, dừng lại ở trước mặt hắn. “Muốn ta gọi ngươi ca ca…….
32 Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng đi tới trước mặt bọn họ. Lạc Lạc nhìn thấy nam nhân trung niên cao lớn trước mắt, diện mạo rất tục tằng, búi tóc chải cẩn thận tỉ mi, ánh mắt rất thâm trầm.
33 Hôm sau, Lạc Lạc còn đang húp cháo rất loãng, Hoan Hỷ lại kích động mà chạy vào. “Tiểu thư, tiểu thư……. Vù vù……. . ” Nàng cơ hồ là nhào vào, trên mặt vui sướng tưng bừng.
34 Đi vào U cư, phía xa nhìn thấy Thượng Quan Lăng Phi đang trong lương đình đùa nghịch quân cờ. Ánh tà dương của sáng sớm xuyên qua trong đình, chiếu vào trên gò má hắn, giống như mạ một tầng sức sống, khiến hắn thoạt nhìn không có yếu ớt như vậy.
35 Trong đình, con cờ đặt xuống bàn cờ, phát ra âm thanh nhẹ “Cạch, cạch, cạch”. Lạc Lạc vừa suy nghĩ đặt cờ xuống, vừa như nghĩ tới cái gì mà thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái.
36 Lạc Lạc quay đầu liếc nhìn bình phong – đầu người kia, không có bất kỳ phản ứng gì. Nàng lè lưỡi làm bộ mặt ngáo ộp về phía bóng dáng kia, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một gói bột thuốc.
37 Hơi nước tràn ngập, hai người giằng co. Cầu xin tha thứ thật lâu, hắn vẫn không chút cử động như cũ, lại không giãy thoát ra được. Lạc Lạc chỉ cảm thấy tay phải đau đến sắp không có cảm giác rồi.
38 Lạc Lạc dùng lực mà đẩy hắn, lại đẩy không được cánh tay sắt của hắn. Nàng tức giận dứt khoát nắm lên quả đấm nhỏ đấm vào bờ vai hắn: “Mặc kệ ngươi có ý đồ gì, ta đều không đồng ý không đồng ý không đồng ý!”Nhưng mà, mỗi đấm mà nàng hạ xuống, liền cảm giác tay của mình bị một cỗ sức lực hung hắn bắn trở về, chấn đến tay nàng run run lên.
39 Lạc Lạc phát tiết mà đập vài cái xuống dưới mặt nước, cái gì gọi là hổ rơi vào Bình Dương bị chó ức hiếp, nàng chính là giống như thế!Meo meo, trộm gà không được lại mất thóc!Bình tĩnh, nàng phải bĩnh tĩnh, phải bình tĩnh.
40 Nguyệt hoa trút xuống, bóng cây loang lỗ, mùi hoa quanh quẩn ở trong bóng tối. Lạc Lạc tâm tình phấn khởi mà nhún nhảy một cái đi trên hành lang của Lạc vương phủ.