1 Đầu sáng mùa xuân, mang theo một ít hàn khí, trong lúc mọi người còn đang thư thích trên giường cùng chăn bông nệm ấm, Tổng kinh lý(1) của tập đoàn Hoắc thị, cũng là người thừa kế hợp pháp-Hoắc Nguyên Khanh, ba mươi năm qua chưa từng gián đoạn việc tập luyện võ thuật vào buổi sáng.
2 “Ai!” Giả vờ ai oán thở dài, Liên Thu Nguyệt “đã xà tùy côn thượng”(1) tiếp lời Hoắc Nguyên Hi “Không phải là ba ba ngươi sao?”
(1) Đã xà tùy côn thượng: xem xét thời cơ thuận theo tình thế mà có những hành động đúng dắn khôn ngoan.
3 Liên Thu Nguyệt vừa đấm vừa xoa không thể thực hiện được mục đích, liền chuyển sang một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Tuy là mang tính diễn trò, nhưng cũng diễn hơi qua rồi vừa khóc vừa nháo,kể cả nước mắt cũng mang ra luôn, khiến người có chút hoài nghi.
4 Hoắc Chính một đời ngang dọc thương trường đều thuận buồm xuôi gió, trên thương trường đê hèn cùng không chừa thủ đoạn nào, cũng biết quá tường tận không phải không tín nhiệm nữ nhi năng lực không đủ, chỉ là đơn thuần không hy vọng con gái tiếp xúc tất cả.
5 Đạp trên ánh nắng chiều, bước chân nhàn nhã nện bước, Hãn Du Sinh bước chậm bên trong khu dân cư Hoa Hướng Dương trên đường Đình Thạch Bản, vừa xem xét bên trong đình khu bốn mùa đều nở rộ những cây trông mỹ lệ, hưởng thụ gió xuân hiu hiu ôn nhu, vừa hướng nhà trẻ hoa hướng dương mà đi tới.
6 Nhà trẻ đã xuất hiện ở trước mắt, Hãn Du Sinh tăng nhanh cước bộ, đúng như dự đoán, nhà trẻ đã tan học, trên hành lang chỉ còn lại Hãn Hoài An cùng một đứa trẻ khác chưa quen thuộc bóng người nhỏ bé.
7 Hãn Du Sinh một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ buồng tắm bước ra, trong nháy mắt trong không khí tản ra khí vị khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thật vất vả đem hai đứa nhỏ tinh lực dồi dào đưa lên giường ngủ, nhìn đồng hồ treo tường trong phòng sinh hoạt, thời gian đã lặng lẽ sắp đến 9: 30, Hãn Du Sinh không khỏi lo lắng nhíu mày.
8 Thời điểm Hãn Du Sinh nghe được tiếng nhạc dễ nghe của chuông cửa vang lên, kim đồng hồ trên vách tường cũng vừa vặn chỉ đúng 10 giờ, đối với việc đêm khuya có khách đến tìm mà nói hẳn là phải cảm thấy lo sợ, nhưng cậu thì ngược lại trong lòng giống như vừa vứt bỏ được một tảng đá nặng mà thở phào nhẹ nhõm, không chút chậm trễ hướng đại môn ( cửa lớn) đi đến, bởi vì cậu biết, cậu đã chờ cả một đêm người nhà họ Hoắc cuối cùng cũng coi như đã xuất hiện.
9 Thời điểm cửa lớn Hãn gia mở ra, sau cánh cửa lộ ra thân hình cùng khuôn mặt của đối phương, Hoắc Nguyên Khanh ngây ngẩn cả người. Toàn thân phảng phất dường như bị sét đánh trúng không thể động đậy.
10 Tuyệt vọng a! Tuyệt vọng!
Cậu ấy có nhi tử, nói cách khác vào thời điểm chính mình còn chưa xuất hiện, cậu đã cũng nữ nhân khác tạo thành một cái gia đình để cho bản thân mình không cách nào xen vào được.
11 * Lưu ý nhỏ: chương 3-1 này thật sự là khó edit a~, toàn bộ là miêu tả về xí nghiệp Hoắc thị mà ta thì học kinh tế a~ mấy cái vấn đề kiến trúc này thì thôi khỏi bàn cải đi, cho nên ….
12 Đúng là tương tư khiến con người ngọt ngào đến chua xót.
Sinh ra trong một gia đình hiển hách, sống qua 33 năm, đi qua mưa gió, thất bại nào cũng từng nếm trải, chính mình cũng không phải chưa từng trải qua thế sự đời tư, mặc dù thân thế con ông cháu cha nhưng cũng chưa bao giờ tự tôn vọng lớn cho rằng mình ta là vô địch, thành công không chỉ nằm ở thiên phú mà còn dựa vào nỗ lực và cố gắng.
13 Đứng chen chúc bên trong xe bus, Hãn Du Sinh cảm giác từ mông và lưng chính mình truyền tới cảm giác không tốt, cũng không phải là bởi vì nhiều người chen chúc nhau, cũng không phải xuất phát từ sức khỏe bản thân, mà cái này mọi người vẫn thường gọi là “Quấy nhiễu tình dục”.
14 Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liên Thu Lương rời đi cũng sắp được một giờ.
Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng người kia kể cả một dấu hiệu chuyển động cũng không có.
15 Nhưng có ai ngờ được, Hoắc Nguyên Khanh vị nam nhân lãnh tình này, đối với cậu là có ý đồ riêng, mơ ước chiếm đoạt đã từ lâu, chuyện đương nhiên đối với hắn là muốn móc tim móc phổi, chiếu cố tỉ mỉ chu đáo.
16 Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt ai oán, ca hát, biểu diễn lại còn làm ra vẻ lạnh lùng vô tình, vô tâm vô phế đối Hãn Du Sinh.
Mà lời nói nặng nề như vậy, đương nhiên trong lòng Hoắc Nguyên Khanh có chút không nỡ, tuy rằng hắn muốn biết nguyên nhân, nhưng lời nói đó có lẽ đã sâu sắc đánh động vào tâm Hãn Du Sinh, khiến cho hắn muốn từ bỏ.
17 Sau ngày ấy, Hoắc Nguyên Khanh vốn cho rằng bản thân hoàn toàn thất thủ, khi nghĩ rằng Hãn Du Sinh có một gia đình mỹ mãn, lại nghĩ tới người thê tử sinh đẹp của cậu mặc dù chưa từng xuất hiện nhưng cũng đủ khiến trái tim hắn tan vỡ.
18 Mãi đến khi ngồi xuống bàn ăn, trên mặt Hoắc Nguyên Khanh vẫn tràn ngập ý cười nhìn hai đứa nhỏ đối thoại, nghĩ đến nhi tử cùng mình giống nhau đều là trong nóng ngoài lạnh, nhưng cuối cùng cũng coi như gặp được đối tượng hợp ý, có thể biểu hiện ra giống như những đứa nhỏ cùng tuổi khác ngây thơ, hoạt bát, đáng yêu.
19 Ngày mà hắn mong đợi rất nhanh liền tới, vào ngày mà cả ông trời cùng Hoắc Nguyên Khanh đều vui mừng như nhau, bầu trời trong xanh không lẫn một tia tạp chất.
20 Mệt mỏi ngồi thư thích trên ghế salon bên trong Hãn gia, đêm đã khuya hai tiểu oa nhi đã sớm bị Hãn Du Sinh hống lên giường ngủ.
Hắn luôn cố gắng tận lực nắm bắt mỗi một giây, một phút được ở cùng Hãn Du Sinh, cũng vì thế mà đã có không ít lần bản thân phải tự kéo dài thời gian tan sở, để hoàn thành công việc.