1 Tiểu Tứ nước miếng lưng tròng nhìn chằm chằm cửa hàng bánh bao trước mặt, một ngày nay hắn còn chưa ăn cái gì, rời khỏi Hắc Sơn chưa được ba ngày, lộ phí của hắn đã xài hết từ ngày hôm qua.
2 Tiểu Tứ từ trong hỗn loạn mà tỉnh lại, lắc lắc đầu có chút đau nhức, mạnh mẽ nhảy dựng lên quát to một tiếng: “Không cần a!”
“Cái gì không cần nha, ngươi hiện tại muốn không cần cũng không được, còn không mau thay quần áo, người mới tới mà muốn nhàn hạ nha!”
Tiểu Tứ phát hiện bên cạnh mình có một tên bán nam bán nữ, có thể nói là nam nhân trên ba mươi tuổi, mặc một thân quần áo màu tím, trên tay nam nhân là một bộ quần áo cùng kiểu dáng với bộ đang mặc trên người, nhưng màu sắc lại là màu xám, có vẻ như dành cho hắn.
3 Lập tức rời đi ổ chăn ấm áp, Tiểu Tứ cảm thấy một trận rét lạnh, từ trong mơ màng tỉnh táo lại, định định tâm thần, tốt lắm tốt lắm, còn tưởng rằng mình đang ngủ quên vào giờ lên lớp của trưởng lão.
4 “Đán phi nương nương, người biết không, hồ ly tinh kia rất lợi hại, rõ ràng là nam nhân, lại lớn lên đẹp như nữ nhân, câu dẫn hồn Hoàng Thượng đi mất, chưa từng có chuyện Hoàng Thượng liên tục nửa tháng đều sủng hạnh một người, còn cho hắn ở trong tẩm cung Hoàng Thượng.
5 “Mỹ nhân?” Đường Tuấn Thượng bị Tiểu Tứ ôm vào trong ngực, gọi Tiểu Tứ hắn lại không có phản ứng, mà Tiểu Tứ khí lực lớn làm y không thể tránh thoát, từ góc độ này nhìn qua, cảm giác Tiểu Tứ thiếu ba phần ôn nhu, hơn năm phần anh khí, thật sự là càng ngày càng kỳ quái, y làm sao đều không biết mỹ nhân thế nhưng có một mặt tuấn soái như vậy.
6 “Mỹ nhân…… Ân…… Mau điểm……”
Trong tẩm cung một đống hỗn độn, trên giường hai người không biết mệt mỏi trình diễn màn kịch yêu tinh đánh nhau, bỗng nhiên một thanh âm không nên xông vào.
7 Ngủ được thật là thoải mái……Đường Tuấn Thượng vừa lòng lười biếng duỗi eo, y chưa bao giờ biết nguyên lai ngủ là một chuyện tuyệt vời như vậy.
“Bánh bao lão bà, ngươi tỉnh, cùng nhau ăn cơm trưa nha.
8 Đường Tuấn Thượng hốt hoảng không biết mình đang ở nơi nào, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Tứ nằm ngang ở trên giường trước mặt, lập tức hưng phấn mà chạy như điên qua: “Mỹ nhân!!”
Tiểu Tứ lạnh lùng nhìn y một cái, cái gì cũng chưa nói, chỉ là không biết từ khi nào toát ra mười mấy mỹ nam tử đoàn đoàn vây quanh Tiểu Tứ, không để y tới gần nửa bước.
9 Ba tháng sau!!
Lý thái hậu lo lắng nhìn lại một đám mỹ nữ bị Đường Tuấn Thượng đuổi ra ngoài, bước nhanh vào nội điện, chỉ thấy Đường Tuấn Thượng bụng to như người có thai năm tháng, thở hồng hộc, từng ngụm từng ngụm ăn mỹ thực Ngự thiện phòng vừa mang đến.
10 Từ hành cung Tây Kinh trở về liền bị cấm dục, nhoáng lên một cái lại là hơn hai tháng, tính toán hai ngày sau Đường Tuấn Thượng sẽ sinh, Hoàng thái hậu đối với việc trông giữ bọn hắn cũng thả lỏng rất nhiều, chỉ là phái vài cái tiểu thái giám theo chân bọn hắn, cái này khiến *** trùng quấy phá dâng thẳng lên não hai người.
11 Đợi đến lúc Đường Tuấn Thượng tỉnh lại, đã là chuyện một ngày sau. Y bị ánh nắng chói chang chiếu vào làm mắt không thoải mái, mới không tình nguyện tỉnh lại.
12 Không biết là người nổi tiếng nào đã chết từng nói qua: “Nhân sinh thiên địa chi gian, nhược bạch câu chi quá khích, bỗng nhiên mà thôi. ” (Tiếu: nghĩa là ” con người sống giữa thiên địa, tựa như tuấn mã phi qua một khe nứt/ lỗ/….
13 Hôm nay là một ngày vĩ đại, đó chính là ta!! Từng là Lục công công, là ngày ta đầu thai trở thành trưởng tử của quốc gia này! Oa ha ha ha, toàn dân vui vẻ ăn mừng a……
Vì chúc mừng ngày vĩ đại này, ta tính toán dùng năm vạn minh tệ ta không ăn không mặt tích trữ bao lâu, thừa dịp khi ở Minh Giới còn có một chút thời gian, đi mua một khoản kinh thiên địa quỷ thần khiếp, độc nhất vô nhị độc nhất vô nhị, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả siêu cấp vô địch tiểu kê kê!
Đời trước liền phế đi như thế, đời này ta cần phải hảo hảo hãnh diện một phen, thể hiện bản sắc nam nhi!
Đi đến cửa hàng bán tiểu kê kê, mới vừa vào cửa, cư nhiên khiến cho ta nhìn thấy tiểu kê kê ta tha thiết ước mơ!! Ngươi xem kia dài chừng ba thước, thô như mãng xà, sắc như huyền thiết, da dày, điệp nhiều mà dùng bền, vừa thấy liền biết là chỉ trời mới có, nhân gian nào được, danh khí thiên hạ ít có!
Ta trong lòng hoan hỉ nha, nhanh chóng lập phác lên sống chết ôm lấy: “Lão bản, ta muốn cái này!”
Không thể tưởng được tên kia cư nhiên sẽ động, một đại phong xa khiến cho ta “Két két” chuyển, ở giữa không trung vẽ ra một vòng cung hoàn mỹ, rơi xuống đất nở hoa rồi.
14 Ta gọi Lý Song Hàm, là nữ nhi ca ca của Lý thái hậu, biểu muội đương kim Hoàng đế, năm mười sáu tuổi ta thích một nam nhân, cái nam nhân kia chính là Cầm hổ bảo Bảo chủ Bắc Dã Sưởng.
15 Xuân qua xuân đến, vuốt phẳng kim địch (???), trong nháy mắt Đường Thố Ngư cùng Đường Hồ Lô đã sáu tuổi, Lý Thái Hậu đối với song bào thai này thập phần vừa lòng.
16 Lời mở đầu:
Câu hỏi: Vì cái gì là sáu mươi câu hỏi? Người ta không phải đều là một trăm câu hỏi sao?
Tác giả (lau mồ hôi): Sáu mươi là con số nhiều may mắn……
Câu hỏi: Kia sáu mươi sáu, tám mươi tám còn muốn may mắn hơn!
Tác giả (tiếp tục lau mồ hôi): Chúng ta phải cách tân! Một trăm câu hỏi đã rất nhiều người dùng đến, cho nên chúng ta nên dùng sáu mươi câu!
Câu hỏi (lườm mắt nhìn Tác giả): Ngươi là muốn nhàn hạ đi!
Tác giả (không nhìn): Cái này gọi là cách tân, dát dát
kế tiếp là thời gian trả lời sáu mươi câu hỏi
Mở màn:
Tác giả: Tiểu Đường Tiểu Tứ, quảng đại quần chúng đều nhớ mong các ngươi, cho nên cố ý để cho ta tới phỏng vấn các ngươi nga ^^
Tiểu Tứ: Gì? Phỏng vấn là gì? Có thể ăn sao?
Tác giả (=.