1 Chử Đường lại coi mắt, hắn không biết đây là lần thứ mấy hắn đi coi mắt rồi, từ khi tốt nghiệp đại học hắn đã bắt đầu bị dằn vặt như vậy, số lần coi mắt trong mười năm qua gộp lại phỏng chừng sẽ hơn trăm.
2 “Diêm Hải, tiểu tử mày rốt cục cũng lên hạng hai ha ha ha, xem ra chỉ có Chử Đường của chúng ta mới kéo được mày. ”
“Cút, cái gì của chúng mày, Chử Đường là của tao, tao chính là thích được hắn kéo đấy!” Diêm Hải nhìn bản báo cáo xếp hạng dán trên bảng híp mắt cười, tên y và Chử Đường một cái trên một cái dưới sát nhau nha.
3 “Tớ thích cậu ấy, dùng ảnh cậu ấy làm hình nền thì có gì mà không được?” Diêm Hải đoại lại điện thoại di động đau lòng sờ sờ, điện thoại di động này là y và Chử Đường cùng đi mua, cùng kiểu dáng, y là màu đen, Chử Đường là màu xám bạc, chỉ mới vừa mua không bao lâu giờ đã rớt bể, thực sự là không may mắn, ngày mai sẽ đi thay màn hình.
4 Diêm Hải phát hiện gần đây Chử Đường có điểm lạ lạ, học tập so với lúc thường càng nghiêm túc hơn, lúc đến tìm hắn ra ngoài chơi đều bị từ chối hết, mười lần rủ thì có năm lần đáp ứng coi như tốt, nhưng hắn trước đây căn bản không như vậy, trước đây bản thân không quản giờ giấc gì đến tìm hắn hắn đều sẽ vui vẻ đồng ý cơ mà.
5 Không lâu sau tin tức Diêm Hải và Kỳ Nhân ở bên nhau liền truyền khắp toàn bộ trường học, trường học mặc dù đối với học sinh xuất sắc Diêm Hải yêu sớm rất có không vừa lòng, nhưng mà hai bên cha mẹ đều không phản đối, trường học chỉ có thể giả câm giả điếc không nhìn thấy.
6 Kỳ Nhân Nhân đương nhiên là không thi đậu A đại, cô vào một khu nhà nghệ giáo (一所艺校) cách A đại không xa, có thời gian rảnh rỗi đều sẽ tới A đại tìm Diêm Hải, dù sao cô cũng là bạn gái chính quy của Diêm Hải.
7 Diêm Khê cảm giác bầu không khí không đúng lắm, chớp mắt một cái liền rất thức thời đứng dậy đi ra ngoài.
Chử Đường cùng Diêm Hải ngồi đối mặt nhau, hàn huyên một chút Chử Đường rũ mi mắt khuấy cà phê.
8 Ai cũng cảm thấy là Kỳ Nhân Nhân phản bội Diêm Hải, mà có người nào biết nỗi khổ của Kỳ Nhân Nhân, khi còn trẻ cô tùy hứng làm bậy, cho là cướp đồ vật về tay là thuộc về mình, nhưing người lại khác so với các đồ vật, người có lòng.