1 CHƯƠNG 1
Lần đầu tiên Hạ Hầu Triển tương kiến Khang Viễn, chính là ở Trầm Hương Đình
Một thân bạch y, tay áo nhẹ nhàng theo gió phiêu đãng, mái tóc đen dài đổ xuống theo làn gió khẽ rối động lòng người, đồng thời cũng che phủ đi dáng người gầy yếu mỏng manh.
2 CHƯƠNG 2
Hạ Hầu Triển thân thể cứng đờ, thời điểm Sơ Tứ đang ngơ ngác, đã thấy chủ tử vẻ mặt không dám tin xoay người sang chỗ khác, môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói ra cái gì.
3 CHƯƠNG 3
Sơ Tứ đến bây giờ nếu không hiểu sẽ không còn là Sơ Tứ nữa. Nháo đến đến mức này, tiểu vương gia chính là không muốn có nữ nhân bồi bên người Khang công tử a.
4 CHƯƠNG 4
Khang Viễn thật sự là mạc danh kỳ diệu (không thể giải thích, không thể hiểu nổi), trừng mắt nhìn, nhíu mày nói:“Vị công tử này, ngươi…… Ngươi là ai a? Phong tiểu Hầu gia? Xin thứ cho Khang Viễn cô lậu quả văn ( học thức thiển bạc), chúng ta…… Tựa hồ chưa từng gặp nhau bao giờ đi? Nga, này Phong Tú lâu ta cũng đã tới vài lần, bất quá là cùng bạn bè gặp nhau, thỉnh các cô nương đánh đàn trợ hứng mà thôi, tiểu Hầu gia ngươi đừng nói khó nghe như vậy.
5 CHƯƠNG 5
Cùng Khang Viễn tiếp xúc nhiều, không muốn bị phát hiện mong ước muốn được người mình yêu chung sống cả đời, Hạ Hầu Triển không dám đối với Khang Viễn nói rõ ra tâm ý của mình nên đành đối với y áp dụng chính sách quấn chặt lấy người.
6 CHƯƠNG 6
Ai ngờ này tiểu Vương gia thật đúng là bám riết không tha, cứ ba ngày đến một lần, hắn là Vương gia, làm sao dám không tiếp. Khang phu nhân phải nói dối sẽ không an tâm, như thế nào có thể chịu được Hạ Hầu Triển suốt ngày chất vấn như vậy, nhất thời ấp úng không biết nói gì.
7 CHƯƠNG 7
Hạ Hầu Triển khẽ động thân, đối Uyên Ương nói:“Ngươi đi phân phó phòng bếp, kêu họ chuẩn bị một bàn thức ăn, chọn những nguyên liệu ngon nhất mà làm, hôm kia hoàng huynh cho ta một ít tô lạc (đậu phộng), cũng bảo bọn họ chuẩn bị một ít điểm tâm mang đến.
8 CHƯƠNG 8
Lần theo đuổi này, chính là đến vài năm. Khang Viễn từ khi biết được Hạ Hầu Triển đối với mình là loại tâm tư gì, càng áp dụng thái độ tránh hắn như rắn rết, bọn hạ nhân cảm thấy kỳ quái nên hỏi y, y cũng không thể nói ra, đành phải lấy đại một cái cớ qua loa tắc trách, nói Hạ Hầu Triển bởi vì thích náo động, muốn cùng chính mình tỉ thí, mà y lại không muốn, cho nên mới chọn biện pháp tránh né.
9 CHƯƠNG 9
Hạ Hầu Triển lúc này tuy rằng lòng tràn đầy phiền não vì chuyện Khang Viễn sắp thành thân, đối với chuyện khác đều thờ ơ, nhưng thấy tình cảnh này, cũng không khỏi tức sùi bọt mép, đi ra trước đá hai gã kia mấy cước, mới oán hận mắng:“ Đồ súc sinh tang tận lương tâm, Kim Quý, đem hai tên hỗn đản không bằng cầm thú này đánh chết cho ta, loại người như các ngươi sống trên đời này làm gì? Lãng phí lương thực!”
Kim Quý đáp ứng một tiếng, không nói hai lời bắt đầu động thủ, trong lúc nhất thời âm thanh thảm thiết kêu không lên không dứt, Hạ Hầu Triển lạnh lùng nhìn bộ dáng hai gã kia cầu xin tha thứ, liền phát giác trong lòng có một tia âm ngoan khoái ý, mấy ngày nay bởi vì chuyện Khang Viễn đính hôn mà bị dồn nén đầy một bụng bây giờ cũng có chỗ phát tiết đi ra.
10 CHƯƠNG 10
Lúc này tuy rằng vẫn còn hoang mang lo sợ, nhưng tâm trạng cũng đã bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, phụ thân là Tể tướng, có thể ở trước mặt hoàng thượng nói lên vụ án này, chỉ cần hoàng thượng cẩn thận tra xét một phen, án tử của mình nhất định có thể giải được.
11 CHƯƠNG 11
Cứ như thế được vài ngày, Uyên Ương nhận thấy: Đây không phải là biện pháp a, cứ tiếp tục gào thét như vậy, tiểu Vương gia sẽ biến thành lang là chuyện nhỏ, hôm nay lại hộc máu tiếp, vạn nhất hộc hết máu mà chết thì sao đây? Nếu vậy toàn bộ trong phủ nô tài, đều bị chôn cùng a.
12 CHƯƠNG 12
“Ngươi nói yêu một người đến tột cùng là như thế nào?” Ha hả, ngươi thật là chọn sai người để hỏi rồi, ta tu đạo đến nay, còn chưa có trải qua thứ tình yêu này (sắp rồi, sắp được với thiên hạ rồi.
13 Hai tay Khang Viễn xiết chặt thành nắm, nếu có thể, y thực hận không thể lập tức chết ở trong này, một tướng quốc công tử sống an nhàn sung sướng, vì cái gì phải chịu qua loại vũ nhục như vậy.
14 CHƯƠNG 14
Sau đó, một âm thanh lãnh khốc như từ địa ngục vang lên ở bên tai, Hạ Hầu Triển thanh âm run rẩy, một chữ một chữ nói:“Viễn, ngươi dám tự tử, ta sẽ khiến cả tộc ngươi chôn cùng, tin ta đi, ta có mưu kế, mà các ngươi Khang gia chi phồn hiệp mậu* , một lời nói cửu tộc bị tru di, kia tình cảnh hẳn là thực đồ sộ đi.
15 CHƯƠNG 15
Hạ Hầu Triển vừa tỉnh dậy, lập tức vỗ đầu giường kêu “Người tới!” Lúc đó Uyên Ương đang ngủ canh ở bên ngoài, nghe thấy kêu gọi, vội vàng chạy tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
16 CHƯƠNG 16
Đang trong tình huống hận không thể chết đi như thế, trong lòng Khang Viễn chợt dâng lên một tia hy vọng, vị thiếu niên này liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu chính mình trong mộng đã xảy ra chuyện gì, hắn hẳn không phải là một người đơn giản đi, chẳng lẽ…… Hắn có biện pháp giúp mình thoát ly khỏi tình trạng bi thảm này?
Chỉ tiếc, còn không chờ Khang Viễn đem hy vọng của mình nói ra, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân, lại nghe thấy thanh âm cười lạnh của Hạ Hầu Triển cất lên:“ Khang Kiện, bổn Vương biết ngươi ở trong này, ngươi dám ngang nhiên chống lại ý chỉ của Thái Hậu, ta xem ngươi dám trốn chỗ nào.
17 CHƯƠNG 17
Hạ Hầu Triển đối với Khang Viễn, mặc kệ như thế nào cũng có ý nghĩa muốn độc chiếm, đều là bởi vì quá yêu y, lúc này vừa thấy Khang Viễn sắc mặt một màu xanh trắng, tay chân co rút lại một chỗ, không khỏi sợ tới mức luống cuống tay chân đem phân thân mới tiến vào tiểu huyệt hơn một nửa khẩn cấp rút ra.
18 CHƯƠNG 18
Hạ Hầu Triển nghe thấy liền hoảng sợ, thầm nghĩ xảy ra chuyện gì? Thế nhưng có người dám đến quốc sư phủ cướp bóc? Thật sự là buồn cười. Không đúng, nghe người ta gọi hắn công tử, đã là công tử, sẽ không là thổ phỉ, hay là, Quan Sơn có người họ hàng thân thích nào quá phận? Kỳ quái, không có nghe hắn nói qua bao giờ.
19 CHƯƠNG 19
Hạ Hầu Triển day day trán, hắn hiện tại đã rõ Khang Kiện buổi tối hôm đó vì sao lại có thể không cánh mà bay.
Có con thỏ tinh hỗ trợ, chính mình thật sự có thể như ý như nguyện sao? Còn con thỏ tinh kia, hắn thật sự có tài năng có thể làm cho Viễn sau khi gả cho mình còn cam tâm tình nguyện yêu thượng chính mình?
Hạ Hầu Triển nghĩ đến đây, không khỏi thở dài, hắn đối con thỏ tinh Cư Nguyệt cũng không tin tưởng lắm, thời điểm biết bọn họ có ý muốn duy trì Khang Viễn gả cho mình, đích xác thực vui sướng.
20 Cùng đại đa số hài tử giống nhau, Hạ Hầu Triển không thích ăn cà rốt, thức ăn phàm là có cà rốt , hắn đều lấy ra hết. Khang Viễn lúc đầu còn hạ quyết tâm không chịu mở miệng, nhưng về sau càng nhìn không được , liền khụ một tiếng nói:“Đem cà rốt ăn đi, kiêng ăn không phải hảo hài tử.