1 Ta xách theo hành lí, một mình đứng dưới tòa nhà sáu tầng đã xuống cấp. . .
Ta là Mạnh Tử, năm nay 27 tuổi, theo học khoa kiến trúc tại đại học MIT của Mỹ lấy học vị tiến sĩ.
2 Ta lắc đầu, vành mắt đỏ lên "Dì à, không thể sai được. Nhất định là nơi này. Ta tìm Khương Vũ Bạch, hắn chắn chắn sống ở đây mà" Mười năm nay ta đã tới nhà họ vô số lần, sao có thể nhớ lầm địa chỉ, thật ra bà dì hàng xóm này chỉ là mới dọn tới đây, ta nhớ rõ hàng xóm ngày trước là ông già họ Tống sống một mình.
3 "Vũ Bạch. . . " Ta gọi tên hắn, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, ta không nhớ mình đã khóc như thế nào, chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng buồn bực, loại đau thương đến cắt da cắt thịt này khóc thút thít không đủ để biểu đạt.
4 Không phải là. . Khương Vũ Bạch đã từng muốn xé tấm ảnh này sao?
Hắn. . . . . .
Hận ta sao. . . . . .
Ta dùng ngón tay chùi nước mắt, đặt khung ảnh về chỗ cũ.
5 Ta cúi người qua, hôn lên môi hắn. Ta không nghĩ lại có thể nghe được hắn nói ra câu đó. Hắn phỏng chừng cũng đã hết cách đánh bại tình yêu kiên định trong lòng ta, run rẩy vươn cánh tay ướt lướt thướt, vỗ vỗ lưng ta.
6 Ta lục đống hành lý hơi bừa bộn, lấy điện thoại di động ra liền phát hiện từ khi xuống máy bay vẫn chưa khởi động. Khi mở di động lên, đập vào mắt là hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, đều từ cùng một số.
7 Ta tức giận nói: "Đúng vậy. Việc tôi về nước không phải đã nói với cậu rồi sao. Đáng giá để cậu sử dụng mật thám hả?"
Y khẩu khí hòa hoãn "Tôi có bảo cô ấy đâu! Mà cậu vẫn cứ để bụng à.
8 "Bảo cô đi đi, cô còn không đi" Hắn đột nhiên hét lên với ta, thanh âm khàn khàn vang vọng trong phòng.
Ta vẫn luôn tươi cười với hắn, tỏ vẻ kiên nhẫn trước mặt hắn.
9 Hắn hoàn toàn không ôn nhu, so với Khương Vũ Bạch trước kia như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Khương Vũ Bạch ngày ấy tuy rằng làm tình rất mãnh liệt, nhưng luôn chiếu cố cảm thụ của ta, luôn lấy ta làm tâm điểm, ta thấy thế nào thoải mái thì làm thế ấy, nhưng hiện tại hắn lại bạo lực như thế.
10 Chiếc nhẫn kia được tạo hình cực kì đặc biệt, hoàn toàn không nhìn ra là chất liệu gì. Vừa giống như đồng, lại vừa như kim loại, bởi vì niên đại quá xa nên phát ra loại quang mang đen tối.
11 Lòng ta tò mò tới cực điểm. Trực giác nói cho ta biết, cú điện thoại này một trăm phần trăm có liên quan đến ta. Người nói chuyện cùng Khương Vũ Bạch là ai? Vì sao lại nhắc tới ta? "Hôm nay có thể", là ám chỉ việc gì? Hai giờ chiều chúng ta sẽ đi tới nơi nào.
12 Khương Vũ Bạch sửng sốt một chút, nhìn luật sư Trương: "Luật sư Trương, ông là có ý tứ gì? Chẳng lẽ tôi là con trai mà còn không được biết di chúc của mẹ tôi sao?"
Luật sư Trương vội vàng giải thích "Cậu Khương, xin cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi bảo cậu tránh đi, đây là ý nguyện của bà Khương Như Văn.
13 Hắn đi đến trước mặt ta, dùng tay nắm lấy hai vai, cong lưng đến cùng độ cao, cực kỳ nghiêm túc nhìn vào mắt ta, ánh mắt kia dường như muốn xuyên qua thân thể nhìn thấu tới tận linh hồn đối phương.
14 Luật sư Trương gật gật đầu, "Cô mới từ nước ngoài trở về, cùng hắn tiếp xúc thời gian không dài, khả năng trong chốc lát không thể thấy được điều bất thường từ hành vi của hắn.
15 Hắn thở dài một hơi, nói tiếp: "Thực đáng tiếc, chúng ta đều không có cái phúc khí đó. . . Kế hoạch của bà Khương xảy ra bất trắc, xuất hiện "sự cố ngoài y muốn", Khương Vũ Bạch giả mạo không có chết, hắn chỉ bị biến dạng gương mặt thôi.
16 Ta cơ hồ muốn khóc ra tới nơi "Nếu tôi đoán không nhầm, manh mối bí mật của Khương gia chính là chiếc nhẫn một năm trước Khương Vũ Bạch tặng tôi đúng không!"
Luật sư Trương có chút tán dương nhìn ta: "Tôi biết cô rất thông minh, nhưng không nghĩ cô lại sáng suốt như vậy, bà Khương quả nhiên đã không nhìn lầm người"
Tâm tình của ta bây giờ đã không còn từ ngữ nào để hình dung, có thể nói là vừa chua xót, vừa thống khổ.
17 Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Tôi hiểu tâm tình của cô bây giờ, cảm giác mông lung không biết nên tin tưởng ai. Năm đó tôi cũng phải đứng giữa hai lựa chọn như vậy.
18 Vấn đề này quả nhiên bị hỏi tới. Trên đường trở về ta nỗ lực tìm một cái cớ thật hợp lí để hắn hoàn toàn tin tưởng, không có chút nghi hoặc nào.
"Kỳ thật nội dung không có quá nhiều điều đặc biệt, bác gái có một phong thư tự viết, nói em và anh yêu nhau như vậy, qua chừng ấy thời gian, bác đã sớm coi em như con dâu, hơn nữa còn rất tin tưởng tình yêu của chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ đơm hoa kết trái tiến tới hôn nhân.
19 Ta cảm thấy tình cảnh bây giờ của mình thật giống với cô gái kia, không biết nên tin tưởng ai?
Lần đầu tiên nghe thấy câu chuyện này, ta không chút do dự trả lời người bạn kia rằng, ta sẽ chọn người bạn trai.
20 Vừa mới chuẩn bị quay số, ta đột nhiên cảm thấy không thích hợp, dùng di động thật không an toàn. Kể cả khi ta luôn giữ điện thoại bên người, Khương Vũ Bạch luôn có khả năng nhân lúc ta không chú ý kiểm tra điện thoại.