1 Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại.
2 Bạch tiên sinh và giám đốc Tống chỉ biết nhau qua loa. Giám đốc Tống mở một công ty điện ảnh và truyền hình vừa vừa ở thành phố H, lão quái lắm, coi việc đưa các nghệ sĩ của mình cho những người trong giới là sự nghiệp để phấn đấu cả đời.
3 Cậu ta tên Trịnh Hòa, tuổi lớn hơn khá nhiều so với dự đoán của Bạch tiên sinh, có lẽ do ánh đèn mờ ảo khiến ông chỉ thấy được cặp má non nớt và bờ môi duyên dáng đó.
4 Giám đốc Tống kéo một cô nàng tới ngồi cạnh ông, dù không ngẩng đầu lên, Bạch tiên sinh cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
“Ngài có hài lòng không?” giám đốc Tống hỏi.
5 Bạch tiên sinh là một người rất phức tạp.
Ông vừa thích Trịnh Hòa, vừa chán ghét cậu.
Mang loại ý nghĩ vặn vẹo đó, cơ thể đã trống trải suốt ba năm này của ông, lần đầu tiên nhấm nháp hương vị của cậu trai trẻ.
6 Sau đêm đó, Trịnh Hòa chỉ tồn tại trong trí nhớ Bạch tiên sinh vài giây rồi bị chìm vào quên lãng.
Dù sao thì.
Chỉ là một bạn giường mà thôi.
Cuộc sống vẫn nhàm chán như thế.
7 Hóng gió lạnh cả đêm, hôm sau, Bạch tiên sinh lái xe từ ngoại ô về thẳng công ty. Lúc vào thang máy, ông vô ý thấy hình chiếu của mình trên vách, bọng mắt căng phù, ông cảm thấy gương mặt tiều tụy của mình thật ghê tởm.
8 Cuối cùng, Bạch tiên sinh không tới cuộc gặp của Giám đốc Tống, xế chiều hôm đó, ông sốt, hỏi ra mới biết, ông không chỉ mặc độc một cái áo đơn ra ngoại ô ngắm sao, mà còn thức trắng mấy ngày nay.
9 Bạch tiên sinh để lộ chút ý tứ, giám đốc Tống tới, biết Bạch tiên sinh muốn Trịnh Hòa liền vỗ ngực cam đoan, đêm nay sẽ khiến cậu ấy xuất hiện trong phòng ông.
10 Bạch Ân thật không ngờ, giám đốc Tống vừa đi, ông liền thấy Trịnh Hòa.
Xe chờ đèn đỏ, Kiệt Tử bỗng nhiên ngồi thẳng người, rất căng thẳng: “Chủ tịch, ở hướng 2 giờ, có người đang tới.
11 Gần đây, hướng gió ở thành phố H không đúng lắm, để tránh tai mắt người khác, Bạch Ân dọn đến trại an dưỡng trên một hòn đảo nhỏ nằm giữa một hồ nhân tạo.
12 Giám đốc Tống quả nhiên là kẻ không chịu ngồi yên.
Khi Bạch Ân biết gã dám không để ý tới lời của mình, cố tình dừng hợp đồng với Trịnh Hòa, ông khẳng định, gã là người của bên kia.
13 Sau khi đến trại an dưỡng này một ngày, Bạch tiên sinh phát hiện đồng hồ bị thay đổi thời gian. Bởi vì 8 giờ mỗi ngày là thời điểm ăn cơm, vậy mà hôm đó hộ sĩ đưa cơm đến lúc 7h53 phút.
14 Đồng hồ là vật bên người của Bạch tiên sinh, Bạch Ân không rõ, kẻ giấu trong bóng tối vặn chậm đồng hồ của ông lại là để cảnh cáo hay làm gì.
Cuộc sống của ông thật nhàm chán.
15 Bạch Ân lên tiếng, Tang Bắc liền nói cho bên kia chuẩn bị tốt. Cấp dưới biết đây là chuyện gấp, chưa tới nửa giờ, Trịnh Hòa đã xuất hiện ở ven hồ nhân tạo.
16 Đêm khuya, 2h30.
Người đàn ông đẩy cửa phòng ra, chuồn êm vào.
Ánh trăng tái nhợt chiếu vào chăn, gã nhìn nhìn, thấy người trên giường che đầu ngủ liền định kéo chăn xuống xuống xem mặt, tay vừa vươn ra, chợt nhớ đến tính cảnh giác của người này liền thu tay về, dí họng ống giảm thanh vào vị trí đầu —
“Buông xuống.
17 Cửa sổ ‘rầm’ một tiếng rồi vỡ vụn, Kiệt Tử bắt lấy khung cửa, nhảy vào phòng, mở ra tia hồng ngoại để điều tra, xác định trừ người trước mặt, không còn ai khác mới vác theo súng lên: “Chủ tịch, chúng tôi đã điều tra xong, những người này được sắp xếp từ trước, bên viện cũng không biết, hơn nữa, camera ở tầng hai và camera dãy nhà C, dây điện đều bị đoản mạch, hẳn là có sự chuẩn bị trước.
18 Bạch tiên sinh về tới thành phố H, trên đường về, Kiệt Tử vẫn lải nhải sự nguy hiểm của chuyện lần này cùng với việc mình suy đoán chính xác ra sao. Bạch Ân mỉm cười nghe, bảo máy bay hạ cánh xuống một sân bay nằm ở đường ranh giới giữa tỉnh N và tỉnh X.
19 Lúc này, người đang được nhắc đến – Bạch tiên sinh, đương ngồi lật xem đống ảnh chụp trong tay, nhướn mày hỏi: “Chỉ thế thôi?”
Candy âm thầm phụt ra một búng máu, nói với vẻ mặt đau khổ: “Chủ tịch, yêu cầu của ngài quá cao, lần trước chúng tôi đã điều tra Trịnh Hòa rồi, hoàn cảnh gia đình rất sạch sẽ, không có chỗ nào không bình thường.
20 Sau khi quay lại thành phố H, Bạch Ân dành thời gian tình cờ gặp gỡ Trịnh Hòa vài lần, càng gặp càng hài lòng, ở bất cứ phương diện nào, Trịnh Hòa đều phù hợp yêu cầu của ông.