1 Đồng Hoa Lộ Trung là bệnh viện liên kết tư nhân mới xây dựng năm ngoái. Diện tích ước chừng khoảng 500m2, bao gồm 3 khu nhà, ở giữa là một tòa nhà sáu tầng, bề ngoài được ốp các loại đá lưu hành vào những năm 90, nhưng trông rất cũ kĩ; phía sau nhà chính có hai khu nhà năm tầng song song, khu bên phải dành cho nội khoa mới vừa được tu sửa, bên trái là khu ngoại khoa màu hồng nhạt.
2 Người đâu hết rồi ? Gương ở nơi nào ? Bệnh viện xảy ra chuyện gì?Vì sao nơi này có vẻ đáng sợ như vậy ?Làn khí u ám lạnh lẽo bao trùm cả tầng năm quái dị này.
3 Người ghi nhận: Mao Trọng Qúy [Nhân viên trực ban từ năm 1999 đến năm 2000 ]Buổi tối hôm nay vẫn như cũ, tôi cùng lão Trương ( Trương Bỉnh) trực ban. Hiện giờ, òng cấp cứu lầu một vẫn còn vài y tá bác sĩ ở lại.
4 Vừa mới đặt chân đến cửa thang máy lầu tư , liền thấy lão Trương đi về hướng này ,cả người mồ hôi đầm đìa , thấy tôi mới thở nhẹ một hơi. “Lão Mao, vẫn tốt chứ? Có bị gì không.
5 “Chúng ta trốn ra khỏi nơi này nhanh” Lộ Hà gằn từng tiếng nói, biểu tình chưa bao giờ nghiêm túc như vậy. “Trốn?” Tôn Chính có thể lý giải rõ ràng hàm nghĩa của từ này.
6 Là thang máy!Thang máy?“Lạch cạch. ”Cửa thang máy khép lại. “Lạch cạch. ”Đụng phải vật gì đó , vật đó có chút mềm mại. “Lạch cạch. ”Cửa thang máy lại tự động mở ra rồi đóng lại.
7 “Cậu thử xem kỹ ghi chép của lão Mao xem. ” Lộ Hà trong bóng đêm đem bản ghi chép kia nhét vào tay Tôn Chính. “Cái gì?” Tôn Chính không có hiểu lắm “Vì cái gì cần phải –”Chưa nói xong, cậu đã bị Lộ Hà bịt miệng , không lên tiếng được.
8 “Chính, nhìn này. ”Tôi chậm rãi đi về phía cầu thang, ánh sáng đèn pin mờ mờ nhạt nhạt……Lão Trương gật gật đầu, đi vài bước xuống cầu thang, xa xa còn thấy ánh sáng mờ nhạt từ đèn pin truyền tới……“Cậu hiểu được chứ lão Mao đã giở trò.
9 Người ghi nhận : Lưu Quần Phương [một trong những nhân viên trực từ năm 1999 đến 2002 ]Hiểu Tuệ có nói với tôi nhà vệ sinh nữ tầng bốn có vấn đề, tôi không tin lắm.
10 Tôi thấy có chút chột dạ, lại sợ mình chỉ nghe chuyện họ kể lại nghi thần nghi quỷ, cố gắng lấy dũng khí đi lên vài bước. Còn chưa đi đến lầu bốn, trong bóng tối truyền đến âm thanh của trẻ con.
11 Nhân viên ghi nhận : Lí Đình [Y tá khoa đông y 1999 - 2002]Phòng khám bị dời chỗ làm ọi người trong khoa đông y rất bất mãn. Mọi người có phản ánh lên cấp trên, vì sao nhất định phải là khoa đông y chuyển sang phòng đó, cấp trên thái độ cũng rất kiên quyết, một chút thương lượng cũng không cho, nhất định bắt khoa đông y dời qua.
12 “Làm sao có thể?!” Tôn Chính khó hiểu nhíu mày. Lộ Hà như đang suy nghĩ, khoát tay, lại lui về bên cạnh bàn nói:“Kỳ thật hai chuyện này chưa chắc có liên quan đến nhau, còn người phụ nữ này chắc không có quan hệ gì với nạn nhân đâu, để tôi xem tiếp.
13 “Không có chuyện gì chứ?” Tôi kéo kéo chị Quần Phương đứng bên cạnh. Chị Quần Phương không nói gì. Mã Ngọc đi vào không lâu, liền nghe bên trong có tiếng nước truyền đến, tôi kỳ quái nhìn chị Quần Phương, chị ấy dường như chìm hẳn vào bóng tối, nhìn không được biểu tình trên mặt nhưng cảm giác trên tay nói cho tôi biết chị ấy rất trấn định.
14 “Cậu xem , tôi biết phía sau chuyện này còn nhiều bí ẩn. ” Lộ Hà vẻ mặt đã có định liệu trước, quay đầu phát hiện Tôn Chính vì bị nghẹn mà mặt đỏ bừng.
15 “Lộ Hà! Lộ Hà!” Cậu lập tức phản ứng lại , nhưng cánh cửa kia đã đóng. Bên kia cửa truyền đến một trận ho khan. “Lộ Hà!” Tôn Chính duỗi tay muốn cầm nắm cửa nhưng bị nóng phải rút trở về, cắn chặt răng bắt lấy nắm cửa nhưng dù cố cách nào cũng mở không được.
16 Lộ Hà chưa kịp hưng phấn , Tôn Chính đã có chút lo lắng nhìn Lộ Hà. “Anh còn có thể đi được sao?” Tôn Chính có thể cảm nhận được sức nặng của Lộ Hà trên người mình không khỏi hỏi hắn.
17 Lộ Hà cuống quít cúi người tìm Tôn Chính, nói:“Có thể là do phản ứng xấu gây ra …… Loại sự tình này tôi cũng nghe nói qua, ‘Nó’ thực thể hóa. ”Tôn Chính nghiêng mặt đi, biểu tình vẫn như cũ rất là thống khổ , há miệng, hỏi:“…… Có ý gì? Vật vừa rồi là gì vậy hả?”Lộ Hà lắc đầu:“Tôi cũng không biết.
18 Lộ Hà kinh ngạc nhìn cánh cửa kia. Mắt bị xoa đến phát đau, Tôn Chính vẫn không xuất hiện. Hơn nữa ngày mới chậm rãi hồi phục tinh thần hắn mới tiếp nhận được sự thật : Tôn Chính biến mất , cùng vật thể đó biến mất.
19 Ba!Tôn Chính cầm lấy nắm cửa, ngơ ngác đứng nhìn. Cúi đầu nhìn ánh sáng đèn pin chiếu dài về phía trước. Cánh cửa bỗng nhiên biến mất. Phía trước lại một lần nữa biến thành bóng tối quen thuộc làm người ta hít thở không thông.
20 Ngày hôm sau, tôi không chịu nổi mấy chị ý tá đau khổ cầu xin, mắt nhìn đứa nhỏ kia. Cậu nhóc thấy tôi nhìn liền kiêu ngạo , nằm trên giường lăn lộn ôm bụng la đau, chỉa vào người tôi kêu to lang băm lang băm! Hừ, tố chất không cao, trình độ văn hóa lại thấp , lang băm có ý gì nó biết sao? Mẹ của nhóc vừa hoảng sợ vừa sốt ruột, lúc thì nhu bụng cho cậu ta , lúc thì hỏi muốn ăn cái gì.