1 Đêm đã về khuya, ắng lặng. Trên đường vắng ngắt không một bóng người đi. Tiếng gõ canh từ người canh phu càng vẳng vào không gian thêm phần cô tịch, héo hắt.
2 Ấy cũng là một ngày tuyết đổ, thành Trường An rét buốt đến cùng cực. Đường phố hầu như không còn ai, chỉ lác đác dăm người ăn mày ━━ sự vất vưởng không nhà trú ngụ của họ càng đơm thêm phần cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông.
3 “Híííííííí!” Xe ngựa chợt dừng lại, Tuyết Nhạn bừng tỉnh khỏi giấc mộng ngày xưa.
Cô phát giác Tuyết Khanh đã đứng dậy và xuống xe rồi, vẻ mặt bình tĩnh, song ống tay áo run run se sẽ đã bán đứng sự kích động trong lòng y.
4 Chẳng mấy chốc đã vào Hoàng cung được một tháng có lẻ, Đổng Tuyết Khanh dần thành nếp với những lễ nghi rườm rà và thói quen làm gì cũng phải dè chừng cẩn thận.
5 Ngày Thái tử đăng cơ, tuyên bố đại xá thiên hạ, cả nước miễn thuế trong ba năm, vạn dân reo hô rộn rã.
Làm quan lang hiến tế, trong lễ đại điển đăng cơ của tân Hoàng đế, Đổng Tuyết Khanh đã được thấy Hoàng thượng.
6 Đổng Tuyết Khanh nằm bẹp trên giường suốt ba ngày trời, vết thương nóng rát như bị bỏng nơi động sau luôn bất ngờ lôi y tỉnh dậy từ trong ảo mộng. Khi y muốn nhớ lại những năm tháng hồi ức đẹp tươi ngoài cung để nguôi ngoai nỗi đau, trái tim liền như thể bị xéo nát, da như bị lột, phô bày tất thảy nhuốc nhơ của y ra trước mắt người đời.
7 Ánh nắng chói mắt rọi qua tầng tầng màn trướng lùa vào, Đổng Tuyết Khanh gian nan mở ra hai mắt nặng trịch, đầu đau ong ong.
“Đây là đâu?” Y cả kinh ngồi bật dậy.
8 Hằng Dạ dùng sức ném Đổng Tuyết Khanh lên giường, không dài dòng nhiều lời, lập tức bắt đầu cởi dây lưng.
Lúc này, Đổng Tuyết Khanh định thần khỏi cảm giác hư vinh mới rồi, chân tay luống cuống.
9 Mà lúc này Đổng gia, chỉ sau vỏn vẹn một đêm, từ thế gia quan chức bình thường đã được nhận Long ân gấp bội.
Đổng Phương thăng tiến từ Thái tử giám thành Long các Đại học sĩ(1) kiêm Tổng đô đốc(2) quân đội, hai ca ca của Đổng Tuyết Khanh cũng thăng vọt lên tam phẩm, đảm nhiệm quan phụ mẫu(3) ba khu nội thành.
10 Hạ chí(1) hàng năm luôn luôn là khoảng thời gian trong cung chọn lựa võ tài. Ngoài những tinh hoa muôn nơi đề cử thì các con cháu nhà phú thương quý tộc kinh đô cũng mong mỏi đến ngày tỷ thí, giả sử được tuyển chọn, sẽ được nhậm chức thẳng thừng vào cung, dẫu là gia nhập đội thị vệ Hoàng cung hay Ngự lâm quân chăng nữa, cũng đều là cánh cửa ánh sáng rạng mở.
11 Dưới sự quần quây xung quanh của đám thị giả, Hằng Dạ đi cùng Đổng Tuyết Khanh ra khỏi Vị Ương cung.
“Hoàng thượng, lo lắng sương đêm mùa hè, Như phi nương nương có dặn cựu thần chuẩn bị áo choàng dệt lụa cho Người chống lạnh.
12 Bầu trời đêm hè càng sẫm đen tợn, ánh trăng rọi xuống mặt nước vẽ lên trước mắt muôn vàn những đốm sáng nhảy múa, chẳng rõ là do quầng màu quá lấp lánh, hay là do nước hồ gợn sóng quá mạnh.
13 Đuổi tất cả cung nữ ra ngoài, buồng ngủ tẩm cung rộng lớn thế là chỉ còn lại duy nhất hai người họ, nụ cười hiền hòa trên mặt Hằng Dạ bấy giờ cũng bốc hơi sạch sẽ.
14 Ngày hôm sau, trên điện Kim Loan, Hằng Dạ ban bố hai lệnh Thánh chỉ. Một, quan hàng nhất phẩm Long các Đại học sĩ kiêm Tổng đô đốc quân đội Đổng Phương bị bãi bỏ chức Tổng đô đốc quân đội.
15 Tiếc rằng, người trong cuộc mãi luôn hồ mê và cố chấp.
Đổng Tuyết Khanh ve vuốt miếng ngọc bội lâu thật lâu, hiển nhiên y cũng biết về lai lịch của nó.
16 Hằng Dạ tiến vào giữa chính phòng tẩm cung, ngồi xuống chiếc giường lớn quen thuộc, tâm trạng hết sức thư thái. Non nửa tháng nay, hòng ép mình phải quên đi tên thần tử vong ân phụ nghĩa kia nên hắn cứ bịn rịn hoài trong cung các phi tần, nào Như phi, nào Vân phi xinh đẹp chờ đợi.
17 Hằng Dạ vừa ngồi ổn xuống được Long ỷ tảo triều, chợt phát hiện Ngụy đại nhân bộ binh đã quỳ chực dưới chân sẵn, nước mắt ngắn nước mắt dài.
“Hoàng thượng, xin Người làm chủ cho tiểu thần! Con thần, Ngụy Đắc Chi, nó chết thảm quá!”
“Xảy ra chuyện gì vậy, ái khanh nói rõ hơn đi!” Lông mày Hằng Dạ nhíu tít, hắn sợ nhất là cựu thần tử khóc lóc khuyên gián.
18 Trong cung.
Đêm đã gần canh hai(1), Hằng Dạ hẵng còn nằm xem tấu chương trên Long án, Đổng Tuyết Khanh bên cạnh giúp hắn chỉnh sửa, tiện thể pha trà nóng cho hắn để tỉnh táo tinh thần.
19 Đêm xuân ngắn ngủi, ánh nắng mới chớm in mình lên bức tường Tây cung, Tây phi nhận thấy vị quân vương bên nàng đang lục tục ngồi dậy. Sau khi cung nữ giúp hắn sửa soạn, hắn liền lẳng lặng rời đi, lúc này Tây phi mới dám mở đôi mắt hẵng còn nhập nhèm vì ngái ngủ.
20 “Hoàng thượng giá lâm!” Âm thanh thông báo của tiểu thái giám dừng ngang dòng ký ức triền miên.
Đổng Tuyết Khanh nhìn quanh quất cung điện quen thuộc, mới chỉ rời đi một khoảng thời gian thoáng qua mà ngỡ như đã giật mình bừng tỉnh mấy kiếp.