1 Tám giờ tối, trung tâm thành phố, phòng 1905, Công ty giải trí All Star.
Trợ lý Tiểu Trương vội vội vàng vàng đến gõ cửa phòng Quản lý.
“Gì thế?” Bên trong truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn.
2 “Con về rồi nè!”
Hồng Diệp đá tung giày, ném cặp sách đi rồi lon ton hai ba bước xông thẳng vào người ông già nó.
Hà Sinh theo sau nó, nở nụ cười với Thành Chu vừa ra khỏi bếp, nhặt giày của Hồng Diệp đặt lệ kệ, đổi sang dép lê, đóng cửa lại và xách một đống thức ăn vào phòng khách.
3 Cửa vừa mở, Lý Gia Thành đã mở mồm nói, “Hai vạn, giúp em điều tra một chuyện. ”
Thành Chu thoáng đực ra, sau đó cười khổ, tránh người sang bên bảo, “Vào nhà rỗi hẵng nói tiếp chuyện gì, anh đủ sức thì tính tiếp.
4 Đèn đã tắt nhưng toàn cảnh vẫn chưa tối hẳn. Cửa sổ nhìn ra ban công không hề kéo rèm nên ánh đèn điện bên ngoài vẫn chiếu vào được, cho phép người bên trong nhìn thấy lờ mờ.
5 Biên tập: Diệp Tử Du
Hiệu đính: Tiểu Ly Tử
Tôn Quốc Hoằng thấy mu bàn tay hơi lạnh, vô thức chà vào nhau một cái.
Cửa phòng VIP bị gõ lần nữa, nhân viên phục mang cà phê và những món còn lại lên.
6 “Không dám ly hôn thì mua đôi bông tai kim cương này để đuổi tôi đi sao, anh làm như tôi không biết đôi bông này giá bao nhiêu vậy? Một vạn tệ mà muốn xua đuổi tôi à!” Tôn Quốc Hoằng vừa đi khỏi, cô gái xinh đẹp đã ném hộp bông tai xuống đất.
7 Nhân viên phục vụ đến dọn dẹp phòng ốc rồi mang những món hai cha con Thành Chu vào, hai người sung sướng ở lại hưởng thụ thời gian dùng bữa ấm áp.
Mười lăm phút sau, hai gã vệ sĩ quay lại.
8 Đỗ Uy nhíu mày, ngước đầu tìm vị trí máy lạnh, “Bật máy lạnh à? Sao càng lúc càng lạnh vậy?”
Trước khi Đỗ Uy nói câu này, một trong hai gã vệ sĩ mới đã đứng dậy đi kiểm tra thiết bị điều hòa trong phòng.
9 Tư Đồ đứng đối diện và vươn tay ra cho bóng trắng.
Nhưng nhìn thấy Tư Đồ, bóng trắng dường như vô cùng phẫn nộ, không ngừng biến hóa vặn vẹo, thậm chí còn quấn lấy người anh ta.
10 “Hai gã Tôn, Đỗ và những kẻ khác nhìn thấy điềm báo tử vong tuy không phải tôi gây ra nhưng đúng như Thành Chu đã hỏi, bóng trắng đó quả thật có liên quan mật thiết với tôi, vì vậy tôi không thể không quản lý bọn họ.
11 “Khoan đã!” Thành Chu gọi cả đám đang bỏ ra ngoài lại.
Mọi người quay lại nhìn anh.
“Tụi mình cứ thế mà đi hay sao? Bỏ mặc Tôn Quốc Hoằng luôn hả? Hắn còn nợ Hồng Diệp một vạn tệ chưa trả.
12 Nhìn thấy Tập Vanh rơi lệ, nụ cười ngại ngùng trên mặt Tư Đồ biến mất, anh ta từ trong phòng đi ra, lặng lẽ quỳ xuống trước mặt ông.
Trong quân đội không kết bè kết phái như xã hội đen, cũng không cho phép lập nhóm hay nhận học trò, Tư Đồ và Tập Vanh là ngoại lệ.
13 “Hôm đó là sinh nhật của ông già con, trước đó con xin về nhà nghỉ phép. Trong bữa tiệc con chỉ uống ba ly rượu nhỏ, nhưng con lập tức phát hiện mình trúng kế, con gái của bà vú làm cho chị con là Vu Hi Lôi chạy tới đỡ con, con thấy không bình thường nên từ chối.
14 Thành Chu rất muốn xem xem Hồng Diệp làm gì con quỷ nữ xinh đẹp nhưng bộ xương ngựa đã chắn mất tầm nhìn của anh, chẳng mấy chốc Hồng Diệp đã quay về.
15 Bảo vệ xông ra, nhiều đứa trẻ bị giật mình tỉnh giấc, giáo viên trực vừa lo dỗ lũ nhỏ vừa bật tất cả đèn lên.
Hồng Diệp bất chợt nhìn về phía Tư Đồ Tinh Hà đang trốn dưới gầm cầu tuột.
16 Tư Đồ vội vàng chạy đến chỗ mẹ anh ta.
Mẹ của Tư Đồ là Trịnh Nhược Nam đang sống trong một viện điều dưỡng tư bí mật có người chăm sóc 24/7. Viện điều dưỡng này chiếm gần cả ngọn núi, dưới chân còn xây đủ loại nhà nghỉ dưỡng.
17 Tư Đồ Liệt và Tư Đồ Dao nhìn thấy trên giường tự dưng xuất hiện thêm một thân thể bé bỏng thì tỏ vẻ khó hiểu.
“Chuyện gì thế này?” Tư Đồ Liệt chỉ vào cơ thể bé bỏng của thằng nhóc và hỏi bằng giọng ngạc nhiên tột độ: “Sao nó đến đây? Nó sao lại… sao lại tự dưng xuất hiện ở đây?”
Tư Đồ Dao rảo bước đến cửa, mở cửa ra ra nhìn chung quanh.
18 “Em đoán xem thằng bé có nhìn thấy Tư Đồ không?” Thành Chu ghé vào sát tai Hà Sinh và hỏi.
“Theo em thì… Nó không chỉ nhìn thấy mà còn thấy cả chúng ta.
19 “Trịnh Hưng Tài là ai?” Thành Chu hỏi.
“Con trai của Trịnh Gia Vượng, Trịnh Gia Vượng là cậu họ cả của tôi. ” Tư Đồ đáp.
Hà Sinh tóm tắt lại đoạn đối thoại Thành Chu chưa được nghe.
20 Nơi đây là một ngôi trường. Tại ngôi trường này, ngày nào cũng là những ngày u ám.
Trong trường chỉ có học sinh, không có giáo viên, đứa nhỏ nhất chỉ cỡ hai, ba tuổi, lớn nhất tầm mười hai, mười ba tuổi.