1 Hà Luật không thể không thừa nhận, giáo sư quả là nghề nghiệp có tần suất ăn bụi phấn cao. Cho dù cậu là một giáo sư đại học, dù cho cậu dạy học ở một khu nhà có nguồn tài nguyên khá cao, trang thiết bị sử dụng hơn ba năm liền bỗng nhiên bãi công, cho dù cậu học chính là lập trình phần mềm, cũng không thể thay đổi được hiện thực rằng trang thiết bị đã bị tê liệt.
2 Ngoài cửa Đông của C đại, Hà giáo sư mặc áo sơ mi trắng quần đen đang hăng hái chiến đấu với một bát thịt bò lớn. Tám đồng một bát lớn, thực sự là có lời a.
3 Hà Luật cứ như vậy cầm lại ví tiền của chính mình, tuy cuối cùng không nhớ ra được học sinh giải vây cho mình là ai, nhưng Hà giáo sư thật cao hứng, rốt cục cũng tạm biệt cuộc sống túng quẫn.
4 Hà Luật ánh mắt trốn tránh, lộ ra một điểm u buồn cùng lúng túng.
Thường Kiện thoáng nhìn từ gương bồn rửa tay thấy ánh mắt Hà Luật hơi nhìn xuống, mới bất giác có cảm giác hơi khó chịu, làm lão đại lâu liền có thói quen nói thẳng.
5 Thường Kiện không thể phủ nhận hôm nay nhiệt tình như vậy bởi vì có chút áy náy trong lòng, nhưng mà sau hơn nửa ngày cùng nhau, không thể phủ nhận vị giáo sư thường ngày lạnh lùng lại vô cùng hợp ý mình.
6 Một bữa cơm ăn hơn 300, Hà Luật tự nhiên muốn làm một chủ nhà tận tình, thời điểm trả tiền mới ý thức được hôm nay thật đúng là xuất huyết nhiều. Nhưng khi Hà Luật sờ vào túi quần lại cảm thấy không đúng, trong túi áo khoác nhét vào hai cái ví tiền, lúc Thường Kiện đạp xe đưa cậu tới, sợ ví tiền cọ vào đùi khó chịu, liềm đem ví tiền nhét cho mình, lúc về lại quên lấy lại.
7 Mà trên thực tế, Thường Kiện đúng là không có bị cảm mạo, trái lại Hà giáo sư dọc theo đường đi được Thường Kiện dùng ô che đến cẩn thận lại bị, mấy ngày nay đi học đều khàn giọng, nói một tiếng liền phải thở hơn hai lần.
8 "Hà giáo sư. . . thầy không sao chứ?" Thường Kiện bị phản ứng của Hà Luật làm cho sợ hết hồn, bất quá chỉ là cái đùa giỡn a!
Hà Luật cười khổ một cái, chuyện quá khứ đã qua.
9 Buổi chiều ở siêu thị cũng không có nhiều người, Thường Kiện nhoài người về phía xe đẩy, chờ Hà Luật cách đó không xa đang chọn cà chua. Nhìn từ một bên mặt, thân thể Hà giáo sư đích thực đơn bạc, ngón tay do cà chua màu đỏ tôn lên thật sự vừa trắng vừa dài, Thường Kiện theo bản năng nhìn vào móng vuốt đang để trên đống đồ mua sắm của mình, đốt tay rõ ràng, bàn tay to, làn da hơi sẫm màu.
10 Thường Kiện khó chịu đẩy xe mua sắm đến quầy cuối cùng, cứ việc xem người trong siêu thị không nhiều, nhưng mà trước quầy vẫn là có một hàng dài người đang đợi.
11 Cuộc hẹn đến sân bóng rổ của Hà giáo sư, mãi cho đến nhiều tuần sau mới có thể thực hiện. Thường Kiện đã ở sân bóng rổ hơn hai giờ, mới nhìn thấy người kia mặc quần áo thể thao, khoan thai mà tới.
12 Thường Kiện không chút nghi ngờ nào chính là theo phái hành động, cậu cũng coi như hiểu rõ Hà Luật là thể chất thụ động, phải đợi cậu đưa tới cửa, nếu không đến đời sau cũng chưa chắc đợi được.
13 Ngày thứ hai tan học Thường Kiện liền đến siêu thị mua thức ăn, cát cho mèo cùng với các loại vật dụng khi nuôi mèo, đến gần thời điểm ăn tối, Thường Kiện liền hí ha hí hửng chạy đến nhà Hà Luật.
14 Trước khi lên đường, Hà giáo sư băn khoăn hai con mèo không biết nên làm gì, tùy tiện gửi người khác nuôi khẳng định là không được, may là sau đó nữ giáo sư nhà bên biểu thị đồng ý giúp đỡ.
15 "Sau đó," Thường Kiện mím mím môi," Em gái em cùng em nói, hai con rùa đen kia liền bị nuôi vào trong hai bình thủy tinh cạnh nhau, ngày qua ngày, mãi đến tận hôm em gái em phát hiện, Tự Treo đều bò đến gần bên cạnh cái bình thủy tinh kia, nhưng Bình Tĩnh lại có thể tự do tự tái trong bình thủy tinh của nó.
16 Đôi đũa của Hà Luật dừng lại một chút, lại tiếp tục như không có chuyện gì mà gắp miếng nấm trong đĩa nhỏ trước mặt. Thường Kiện hung ác mà trừng huynh đệ của mình một chút, thật vô cùng hối hận vì đã dẫn theo một đám thành sự không đủ bại sự có thừa này.
17 Thường Kiện nhìn dáng vẻ Hà Luật đứng ngay cả chân đều không thả lỏng, ngay cả cái loại hững hờ dĩ vãng đều biến mất, nhất thời cảm thấy tự trách, chỉ vì mình muốn truy được đối phương, lại ép buộc một người lẽ ra mình nên cố gắng đối xử thật tốt, chẳng phải là quá khốn nạn sao? Thường Kiện đi lên phía trước, còn chưa đến trước Hà Luật năm mươi cm, Hà Luật cũng đã mẫn cảm lui về phía sau một bước.
18 Thời điểm ngày thứ hai Hà Luật tỉnh lại, người nằm bên cạnh đã không còn. Hà Luật nằm lẳng lặng trong chăn một lúc, trước khi Thường Kiện trở về thì còn nhớ, sau khi trở về phát sinh chuyện gì, cũng đã không nhớ rõ lắm.
19 Xe quay về vẫn là chiếc kia, không giống chính là Thường Kiện chen cùng đám bằng hữu, trong đó ngoại trừ vị lái xe kia, bốn nam sinh còn lại tập hợp bắt đầu cùng nhau đánh bài.
20 Cho Thường Kiện uống trà giải rượu, Hà Luật tự mình đi rửa ráy, anh không uống, nhưng cũng dính một thân đầy mùi rượu, đủ để đầu mơ hồ chóng mặt.
Thời điểm Thường Kiện tỉnh lại trời cũng đã tối, ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy bóng lưg Hà Luật đang ngồi trên ghế salon xem ti vi.