21 Tứ công tử Tinh Thần nhìn Tiểu Mạn rời đi, nhìn mọi người đứng ở cửa cúi đầu không nói, trong lòng càng bối rối, y cảm thấy hết thảy đều là lỗi của mình, nghĩ nghĩ, lại nghĩ tới câu nói “sao chổi” của Vương gia, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
22 Mây đen ầm ầm kéo đến, gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Đồng phủ trải qua mười ngày không chút gợn sóng.
Trong mắt Đồng Vũ Thu, tựa hồ chỉ có Hiên Viên Uyển Nhi, không ai biết vì sao hắn lại si mê y như vậy, nhưng chuyện Hiên Viên Uyển Nhi ba năm qua chưa bao giờ ra khỏi Thần Thu các là có thật.
23 Đồng Vũ Thu thay đổi.
Ngày ấy sau khi trở về, Đồng Vũ Thu sai quản gia mang sổ sách của cửa hàng vào thư phòng, ba ngày ba đêm mới ra ngoài.
Ý thức được hiện trạng của Đồng phủ, hắn bắt đầu bôn ba bên ngoài, muốn cứu vớt chút hơi tàn.
24 Đồng Vũ Thu bước vào Trần các lần cuối cùng.
Hết thảy hệt như khi trước, sau bữa tối Đồng Vũ Thu sẽ ở thư phòng xử lý chút chuyện của cửa hàng, rồi đến Ngọc Tiêu uyển.
25 Ngày rằm tháng mười một.
Gió thu ấm áp, sắc trời sáng sủa, nhiều mây.
Từng đám từng đám trắng ngần phiêu đãng trên nền trời xanh nhạt, khiến thiên không trở nên mênh mang vô ngần, không thấy điểm cuối, không nhìn ra hình dạng.
26 Hỉ khăn hạ xuống, là khuôn mặt một cô gái ngượng ngùng.
Là một gương mặt không tuyệt sắc nhưng thanh lệ, là nương tử của Đồng Vũ Thu, Lê Tình.
Uống rượu giao bôi, trút bỏ xiêm y, động phòng hoa chúc, hô hấp dồn dập, máu tươi trinh nữ.
27 Trần Tuyệt không biết làm sao để hóa giải phẫn nộ trong lòng, lay động thân thể đứng dậy, đẩy Cách Dao định đỡ mình, hỏi lại “Xin hỏi vương gia, ngài đến tột cùng đã làm gì với y? Y một thân thương tật, là bởi cái gì?”
Hiên Viên Liệt thật cẩn thận thay Hiên Viên Uyển Nhi kéo chăn bông, gằn từng tiếng nói
“Bổn vương thua cược Khiết Đan vương tử Gia Luật Thành Hách, cho nên tặng Uyển Nhi cho Khiết Đan vương tử ba ngày, sau khi trở về, y trở thành như vậy.
28 Đêm đầu, Cách Dao cùng Trần Tuyệt ngủ chung giường.
Trần Tuyệt lăn qua lộn lại không ngủ được, nghĩ lại mấy năm nay toàn thị thị phi phi, cảm thấy quả là một hồi đại mộng, mà hiện tại, giống như thanh tỉnh, chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh.
29 Lại là đêm thất tịch.
Những quả cầu trang trí tỉ mỉ giăng đầy đường phố, vô cùng náo nhiệt và phồn hoa.
[Hoan tẫn dạ, biệt kinh niên, biệt đa hoan thiểu nại hà thiên.
30 Đồng Vũ Thu tới Tần Nguyệt Lâu.
Tần Nguyệt lâu vẫn như năm đó, vẫn là tiểu quan quán náo nhiệt nhất Lâm An, hiện tại đầu bài là Tần Hương, cũng là yêu mị hồ tử tú bà tự tay dạy dỗ, mỗi đêm phô trương không thua gì Trần Tuyệt năm đó.
31 Thúc ngựa chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng tới Hàng Châu, tìm được Ngọc Tiêu uyển.
Cùng là tiểu quan quán, thế nhưng Ngọc Tiêu uyển dùng sắc đỏ chủ đạo để trang trí ngoài sảnh.
32 “Đây là cái gì?” Đồng Vũ Thu đứng lên, chỉ bia mộ hỏi “Cách Dao, A Trần đâu?”
“Thiếu gia không phải đã thấy đó sao? A Trần đã chết rồi. ” Cách Dao lấy ra một chiếc khăn tím, ngồi xổm xuống cạnh Đồng Vũ Thu lau bia mộ kia.
33 Cuồn cuộn hồng trần, hợp rồi tan, tan rồi hợp.
Tỉnh lại mới biết chỉ là mộng, khi mộng tỉnh, năm tháng lưu quang giống như gấm vóc, giờ đã hóa tro tàn, chỉ còn hồi ức.