1 Gió nhè nhẹ thổi mang đến sự mát mẻ cho ngày hè oi bức, trong tiểu viện, hoa sen sau một cơn mưa liền hé nở, tản ra một mùi hương thơm ngát say lòng người.
2 Ngày hôm sau, Lâm Phi sáng sớm liền xuất môn.
Y đi vào ‘Mê huyễn lâm’ của ‘Thập Bát Lâu’.
Giống như tên của nó, rừng cây này bốn phía đều tràn ngập sương khói, người đi vào, không có ai có thể đi ra.
3 “Ngươi về sau nếu còn như vậy ta sẽ không thèm để ý đến ngươi. ”
Thẩm Vân nghiêm trang nhìn Lâm Phi nói.
“Vâng, tiểu tổ tông của ta, ta không dám nữa.
4 Chạng vạng mấy ngày sau bọn họ tới một trấn nhỏ ở Vân Nam. Tuy rằng địa phương rất nhỏ nhưng tràn ngập hơi thở hồi hương chất phác, cảnh sắc hợp lòng người làm cho tâm người ta cũng theo đó mà bình tĩnh.
5 Thẩm Vân được tự do, liền nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai của Lâm Phi, đặt y nằm xuống bên cạnh mình. Tính toán muốn tách rời địa phương gắn kết giữa hai người ra, vừa rút ra một chút, Lâm Phi liền hừ nhỏ một tiếng, không tự giác siết chặt nội bích.
6 Cứ như vậy, Lâm Phi cùng Thẩm Vân quyết định tạm thời dừng chân ở Vân Nam, các danh lam thắng cảnh ở Vân Nam này đều có thân ảnh họ để lại, đồng thời trong lúc này, các khách *** của Vân Nam sinh ý đặc biệt tốt, cơ bản đều là đầy chật khách.
7 Mà lúc này Lâm Phi không thể nào chạm được đến phía trước, hết thảy cảm giác giống như không thể nào xuất ra, cuối cùng lại giống như toàn bộ chạy về phía hậu đình, dũng đạo vừa tê dại lại vừa ngứa, thực hận không thể có vật gì đi vào khuấy đảo mới thống khoái.
8 Thời gian cứ như vậy vội vàng trôi qua, trong nháy mắt Lâm Phi cùng Thẩm Vân đã muốn đi ra ngoài được hơn hai tháng. Hai tháng này bọn họ đều hưởng thụ cuộc sống giống hệt như thần tiên.
9 Vô Ảnh Lâu là tổng đàn của Vô Ảnh Giáo, các vị nhất định sẽ kỳ quái vì cái gì tổng đàn của giáo này lại minh lục trương đảm tên là Vô Ảnh Lâu đâu, như vậy không phải là hướng toàn bộ giang hồ tuyên cáo đây chính là trung tâm của giáo sao.
10 Đợi đến khi cửa đóng lại, Ảnh Vô Song liền cúi xuống vuốt nhẹ lên khuôn mặt cương nghị của Lâm Phi, chậm rãi chuyển xuống cần cổ rồi xẹt qua phần ngực.
11 Ảnh Vô Song nằm ở trên người Ảnh Nghị thở dốc trong chốc lát, liền đem phân thân đã muốn mềm rũ xuống rút ra, cùng theo đó tràn ra là hỗn hợp đại lượng máu cùng bạch trọc.
12 Cách ngày, toàn bộ giang hồ đều trở nên huyên náo, cả đám người quần tam tụ ngũ cùng tập hợp lại một chỗ thì thầm nói riêng với nhau, mà trong tay bọn họ đều có một phong thiệp mời.
13 Khi Lâm Phi lần thứ hai tỉnh lại, y nhìn thấy đầu tiên chính là một nam tử xinh đẹp đang ngủ say giống như hài đồng, mà mình thì đang bị hắn ôm chặt trong lòng.
14 Một ngày này, trời bỗng nhiên đổ tuyết, dần dần bao trùm toàn bộ Vô Yến Nhai, tuy nhiên màu trắng ấy lại không che dấu được đỉnh núi màu đỏ hết sức rõ ràng kia.
15 Tuy rằng khi nhìn thấy Thẩm Vân dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Lâm Phi đột nhiên có một loại cảm giác là đau lòng. Nhưng là nó biến mất quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho Lâm Phi cảm thấy kia chỉ là một loại ảo giác.
16 Thời gian luôn luôn ở trong lúc lơ đãng mà trôi qua, trong nháy mắt lại thêm một tháng trôi qua. Từ sau ngày đại hôn ấy Lâm Phi không hề nhắc lại tới Thẩm Vân.
17 Sau khi Ảnh Nghị trở lại Vô Ảnh Lâu liền mang theo ngọc bội tiến đến Bích Lạc Cư phục mệnh, y thản nhiên đem hết thảy những gì mình đã nhìn thấy báo cáo Ảnh Vô Song, đương nhiên cũng bao gồm cả tin Thẩm Vân đã chết.
18 Sau khi Ảnh Vô Song đi rồi, Lâm Phi nằm ở trên giường thật lâu vẫn không thể ngủ được, y chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy bạch y nam tử trong mộng bị bao phủ trong một mảnh huyết quang, chung quanh hắn huyết tản ra không biết bao nhiêu.
19 Đông Phương Diễm cùng Sở Lăng Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy thanh niên trước mắt này không giống như đang nói dối. Vì thế Sở Lăng Phong đi đến bên giường xem xét tình trạng của Thẩm Vân, thuận tiện đem vạt áo đang mở rộng của hắn kéo lên, thấy hắn hô hấp vững vàng liền không nói gì.
20 Nhìn ba người trong phòng lộ ra thần sắc mê muội, Đông Phương Diễm chậm rãi nói:
“Cũng khó trách các ngươi không biết, ‘Vong Trần’ vốn là bí dược cung đình, ngay tại mười năm trước cục diện chính trị còn không thực ổn định, Hoàng thúc vì khống chế tầng lớp văn sĩ làm cho bọn họ một lòng vì hắn phục vụ, liền thỉnh Thánh Danh Thần y Ngô Dụng danh chấn giang hồ, bí mật vì ông nghiên cứu chế tạo một loại dược vật, kêu là ‘Vong Trần’.