1 Tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa bật mở sau một vòng xoay nhẹ nhàng, thế nhưng chỉ vừa đặt bước chân đầu tiên vào nhà, Mạnh Hạ chợt chùn bước, cậu phát hiện dù cố gắng thế nào cậu cũng không thể tiến lên phía trước một bước, âm thanh bật thốt ra vì thỏa mãn kia như đang nói với cậu, hãy rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.
2 Căn hộ của Triệu Hiểu là tự cậu bỏ tiền mua, mà nơi này là khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, vì thế Mạnh Hạ cũng từng phong cho Triệu Hiểu cái danh "Nhà giàu mới nổi".
3 "Cậu đã tìm được công việc mới chưa?" Nhận được điện thoại của Triệu Hiểu, Mạnh Hạ buồn bực kêu rên : "Người anh em, cậu nói thử xem bây giờ nghiên cứu sinh còn không tìm được việc, tớ chỉ có bằng đại học thì ăn thua gì chứ?" Triệu Hiểu vui vẻ : "Hắc ~ thế mới nói, nếu dễ dàng thì đâu gọi là cuộc sống.
4 Hôm nay nhân viên của công ty Tường Phi làm việc có vẻ đặc biệt chăm chỉ, ngày thường nữ nhân viên không có việc gì mượn chuyện đưa văn kiện để được vào văn phòng tổng tài cũng phải ngừng lại, bạn hỏi vì sao ư? "Người đẹp? Cô có cần gì không?" Người đẹp được gọi lại khóe miệng khẽ cười, bạn có thể thấy một đôi mắt như cún con chớp chớp nhìn mình, liền có cảm giác văn kiện trong tay tựa như xương cốt, thế mới nói các cô gái đều có một loại bệnh chung gọi là tình mẹ, người đẹp cười cười nói : "Không có gì, anh cứ ngồi đi.
5 "Tiểu Hạ. " Buổi chiều, khi Mạnh Hạ vẻ mặt vô cùng nhàm chán, thì không thể nghi ngờ gì nữa đây là âm thanh hay nhất, vì thế cậu ngẩng đầu nhìn Quý Lương Mạc : "Chuyện gì thế? Quý tổng?" Ngón trỏ Quý Lương Mạc gõ nhẹ lên bàn làm việc của Mạnh Hạ : "Pha cho tôi tách cà phê đi.
6 Nếu sáng sớm khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy một tên mặt than cầm hộp sữa nhãn hiệu Vượng Tử, thì không nên thắc mắc gì cả, hãy nhanh chóng rời đi, bởi vì đó chắc chắn là ảo giác.
7 Quý khách, bạn có muốn thưởng thức cảm giác mát mẻ vào mùa hè không? Bạn có muốn mình không hề e sợ nóng bức nữa không? Bạn có muốn lúc nào cũng duy trì trạng thái nhẹ nhàng khoan khoái không? Đừng có mà mơ, loại chuyện này làm sao sẽ đến phiên bạn chứ.
8 Ngày xưa có một mặt than, hắn chưa từng nếm qua món cá om cà, ngày kia một thiếu niên cho hắn món này, vì thế. . . Mặt than đã yêu món cá om cà. Đây không phải là chuyện cổ tích, mà là chuyện kinh dị.
9 Đôi khi, sức lao động của con người sẽ trở thành vô hạn nếu sự bóc lột cứ không ngừng đổ tới, sau khi Mạnh Hạ theo Quý Lương Mạc xuống máy bay thì ngay cả khách sạn cũng chưa ghé qua, liền hộ tống Quý Lương Mạc đến chi nhánh của Tường Phi ở Hạ Môn, Mạnh Hạ buông hành lý trong phòng làm việc rồi ngồi lên ghế mà thở, nhìn qua cửa kính thì thấy Quý Lương Mạc cầm văn kiện đang đang nói chuyện với một người nào đó, khuôn mặt nghiêng kia làm Mạnh Hạ nhìn đến thần ra, mãi đến khi Quý Lương Mạc xoay người nhìn qua, Mạnh Hạ mới hoàn hồn ngay lập tức cúi đầu.
10 Mạnh Hạ vội vàng làm xong mọi việc của công ty sau đó ở luôn trong văn phòng chờ, nhưng đến tối vẫn không thấy Quý Lương Mạc trở về, gọi di động cho đối phương thì điện thoại chẳng có người bắt máy, bất đắc dĩ đành phải quay về khách sạn xem có phải hắn đã về đó hay không, kết quả mới vừa xuống xe liền nhìn thấy Lý Nhiên đứng nhìn cậu cười cười, Mạnh Hạ cảm thấy buồn nôn, ngoảnh đầu qua một bên, không thèm nhìn hắn mà tiếp tục bước đi.
11 Vào ngày hôm sau, Lý Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong sắc mặt rất khó coi, hắn ném di động xuống đất, sau đó lấy trong tủ quần áo ra một sợi dây thừng đi về phía Mạnh Hạ : "Tôi có việc, em ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.
12 Từ sau khi Mạnh Hạ xuất viện thì biểu hiện của Quý Lương Mạc rất không bình thường, chỉ cần Mạnh Hạ vào WC, Quý Lương Mạc lập tức đi theo, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của Mạnh Hạ cứ bình tĩnh đứng ở trước cửa buồng vệ sinh, vì vậy từ lúc xuất viện tới giờ Mạnh Hạ chưa một lần được đi WC cho thoải mái.
13 "Tại sao Quý tổng lâu như thế vẫn chưa đến công ty? Tôi nói này mọi chuyện của công ty đều giao cho tôi, áp lực rất lớn đó. " Nghe được giọng nói oán giận của Trần Đông Kiệt ở đầu bên kia, Mạnh Hạ đành phải nói cho có lệ : "Àh.
14 ". . . " Xem một bản. ". . . " Lại xem tiếp một bản khác. Tại sao mình lại có cái cảm giác đang xem thông tin để đi hẹn hò thế nhỉ? Mạnh Hạ để mớ hồ sơ giới thiệu vắn tắt lên bàn, bản thứ nhất, là một đại thúc, có điều bạn đã gặp qua một ông chú lớn tuổi như vậy đến phỏng vấn làm nhân viên vệ sinh sao? Bản thứ hai là một thực tập sinh, nhưng mà please, đây chẳng phải bộ phận quảng cáo ngưu lang, ngươi không cần trong bản giới thiệu vắn tắt nói rằng mình rất am hiểu việc giao thiệp với đàn ông được không? Ngươi viết sai chính tả phải không? Không phải giao thiệp mà là quấy rối chứ gì? Rốt cuộc chỉ có bản thứ ba là tương đối bình thường một chút, có điều tại sao một bản tóm lược đáng yêu nữ tính như vậy trên phần giới tính lại ghi là "nam" vậy trời? Quả nhiên là vật họp theo loài, quái nhân Quý Lương Mạc này mở công ty hấp dẫn tới một đám người lập dị, Mạnh Hạ vừa nghĩ vừa liếc nhìn về phía Quý Lương Mạc.
15 "Ha ha, thật là trùng hợp, anh cũng tới văn phòng a. " Mạnh Hạ nói xong câu đó thì đã muốn cho mình một bạt tai, đúng là rác rưởi! Mình đang nói gì vậy? Đây vốn chính là văn phòng của Quý Lương Mạc mà! Tuy rằng nơi làm việc của thư kí cũng ở trong này.
16 Sau khi ở chung với Quý Lương Mạc, Mạnh Hạ giật mình phát hiện Quý Lương Mạc trước nay chưa đi vườn bách thú, nhớ đến trước kia Quý Lương Mạc là một đứa trẻ bị chứng tự bế, cho nên tình thương của người mẹ, không đúng, là thánh mẫu, cũng không phải, dù sao theo lời của Mạnh Hạ chính là : "Nhân danh tình yêu dành cho người đàn ông của em, cuối tuần này chúng ta hẹn hò đi!" "Anh đẹp trai, mua mũ đi, anh xem có mũ hình gấu trúc nè, mua cho bạn gái đi.
17 "Anh nói gì?" Sau khi từ vườn bách thú trở về, tình cảm giữa cậu và Quý Lương Mạc từ từ ấm lên, lại thêm một dịp cuối tuần, Mạnh Hạ vốn định ở nhà xem phim, nhưng lại nghe được Quý Lương Mạc nói một câu khiến cậu tưởng như đang nằm mộng.
18 Cái gọi là cosplay, căn bản là Mạnh Hạ không muốn cho Quý Lương Mạc biết, cho nên mấy ngày nay Quý Lương Mạc phát hiện Mạnh Hạ thường xuyên không ở nhà, mỗi lần đang định mở miệng hỏi, thì nhận được ánh mắt tránh né của Mạnh Hạ, vì thế mà một lúc sau, mặt than cũng chịu không nổi.