1 “Tiểu Ngư, tan tầm rồi, cậu không đi sao?” Đại Hùng đứng ở lối vào bể bơi, cười hì hì phất tay với người thanh niên còn đang bận rộn bên cạnh bể.
“Đến đây!” Ngu Hiểu nhanh chóng thu lại đám phao cứu hộ còn đang nổi trên mặt nước, khu vực bể bơi trống trải vang lên tiếng bước chân.
2 Sau giờ tan tầm, Ngu Hiểu trở về nhà trọ. Đi qua chợ rau, ghé vào mua một ít rau cần, mấy quả cà chua, thêm một hộp trứng, tính làm món canh trứng đơn giản, còn cá trong tủ lạnh đem ra rã đông, nấu với rau cần, hương vị hẳn là không tệ.
3 Một lúc sau, Ngu Hiểu ngồi trong văn phòng tổng giám đốc được trang hoàng cách điệu hào phóng, và nghênh đón cậu là nụ cười sáng chói như vầng thái dương.
4 Giao tiếp giữa mọi người trong công ty tương đối phức tạp, mà Ngu Hiểu lại không giỏi giao tiếp với người khác. Cũng may đại đa số tình huống, cậu chỉ cần đi theo Vương Tử là được, nhưng dù thế nào cậu cũng là một trợ lý, không thể chỉ ngồi ngây ra được, đành phải tận lực tiếp chuyện với khách hàng.
5 Với chuyện xảy ra tối hôm đó, Ngu Hiểu không nhắc tới, cũng không thể nhắc tới, chỉ dám đối với Lâm Lỗi Đông [kính nhi viễn chi]. Nhưng dù thế nào cũng là chuyện làm ăn, kiểu gì cũng phải gặp mặt, sao mà tránh mãi được? Sau lần đó, Lâm Lỗi Đông chấp nhận kí hợp đồng mấy hạng mục cho [Thiên Hà], có điều thứ Vương Tử thực sự muốn làm là đại hạng mục – Âu lục quốc tế Thương Hạ, gã lại có vẻ rất gắt gao, không từ chối nhưng cũng không cho thấy tia hi vọng nào.
6 “Tiểu Ngư …”
“Vương Tử!”
Sa Mộ Thần thờ ơ lạnh nhạt, trước mắt là cảnh mấy người đang lao vào nhau, sao trông giống mấy cảnh sinh ly tử biệt gì đó trong phim bộ dài tập rô-măng-tíc vậy nè?
“Tiểu Ngư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi thấy xe cấp cứu chạy vào trong biệt thự của Lâm Lỗi Đông, ông ta được người khác nâng ra ngoài ….
7 Một khắc sau, Vương Tử vẻ mặt phấn khích cùng vui sướng vội vã bước ra, siết chặt lấy Ngu Hiểu, vỗ mạnh bờ vai của cậu, “Tiểu Ngư, cảm ơn cậu!”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Ngu Hiểu bị anh lắc đến xương sườn muốn bung ra luôn.
8 Những ngày này trôi qua quả thật quá lâu dài, dài đến vô cùng tận.
Nhìn bóng ánh đèn trên con đường dài uốn lượn, Ngu Hiểu mới chợt nhận ra đã về đến nhà trọ từ lúc nào.
9 Một năm sau.
Ngày hè nóng như thiêu như đốt, ngoài bể bơi tiếng người cười nói ồn ào náo nhiệt. Một quả bóng cao su nhỏ bay tới, đụng vào vách tường, Ngu Hiểu xoay người bắt lấy, chậm rãi ngồi xổm xuống, mỉm cười với cậu bé đang chơi đùa ở giữa bể bơi …
“Là bóng của nhóc à? Cẩn thận một chút nha, đừng ném vào các bạn khác.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 10