1 Thu Tư mở to đôi mắt, mê man nhìn về bốn phía, đây là chỗ nào?
Cậu chậm rãi đứng dậy, quan sát xung quanh. Chiếc giường kingsize sang trọng, thảm trải sàn quý phái mỹ lệ, cách bày biện lộng lẫy, hơn nữa thân thể đau nhức trần trụi, nơi riêng tư phía sau buốt rát giống y như bị hỏa thiêu.
2 Ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên người Thu Tư.
Thật là thoải mái. Cậu vừa tỉnh ngủ, muốn duỗi thắt lưng lại chợt thấy vô cùng khó chịu, vừa động đến vết thương phía sau, đồng thời cũng nhắc cậu về hoàn cảnh hiện tại của mình.
3 Thư Tư vừa đi lại chưa được nửa giờ đã than mệt, ngồi xuống ghế đá trong sân.
Nơi này thực sự không phải lớn bình thường đâu.
Cậu ngó xung quanh, ngắm vườn hoa hồng xanh gần đấy, rồi lại nhìn đến Thiệu quản gia vẫn đứng cách xa cậu 3 mét, bất đắc dĩ thở dài.
4 Khi tỉnh lại, Thu Tư cảm giác được thân thể mình đang nằm trong một vòng ôm ấm áp. Sự ấm áp như thế này là thứ cậu luôn luôn khao khát, liền vô thức dịch lại gần chỗ ấm áp kia.
5 Khi cùng Thu Tư trở về phòng, Tang Mặc Ngôn mặt không thay đổi đẩy Thu Tư dựa vào tường, hai cánh tay vây cậu lại.
“Em không thích tôi như vậy sao?” Môi vừa muốn chạm lên môi Thu Tư thì cậu quay đầu đi làm đôi môi Tang Mặc Ngôn chạm vào mặt cậu.
6 Khi Tang Mặc Ngôn đi vào phòng sách, Thiệu quản gia đã đứng thẳng ở bên bàn chờ hắn một thời gian. Tang Mặc Ngôn không hề cất tiếng đi qua đối phương, ngồi xuống vị trí người chủ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiệu Vân.
7 Khi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới chiếu rọi khắp nơi, Thu Tư đã bị Tang Mặc Ngôn nhẹ giọng đánh thức, bị trang điểm từ đầu đến cuối trong tình trạng hai mắt buồn ngủ mơ màng, hoàn toàn không có cảm giác gì hết.
8 Âm nhạc lại vang lên lần thứ hai, mọi người coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra tiếp tục tán gẫu với nhau. Mà Thu Tư cũng bình tĩnh một chút, lẳng lặng nằm trong ngực Tang Mặc Ngôn, khóe mắt lặng lẽ rơi lệ.
9 Thời gian như sao băng vội vàng vụt qua, trong cái nhà tù xa hoa này thân thể Thu Tư dần dần bình phục. Tuy rằng mỗi ngày đều bực bội với Tang Mặc Ngôn nhưng ban đêm sẽ vẫn bị hắn ôm chặt vào trong lòng ngực, vô luận cậu có giãy dụa thế nào đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng vẫn là ôm nhau ngủ đến hừng đông.
10 Chạy một mạch ra khỏi tòa nhà của công ty, Thu Tư giơ tay đang muốn gọi taxi đi tìm Tang Mặc Ngôn để tính toán nợ nần thì nghe thấy ở phía sau có tiếng còi ô tô vang lên, tiếp theo chính là giọng nói lạnh lùng trầm thấp trước sau như một của Tang Mặc Ngôn: “Anh nói rồi, anh sẽ tới đón em.
11 Bữa chiều qua đi, Thu Tư cầm một ly trà nóng ấm áp trên tay, ngồi dựa vào sofa mềm mại mà Tang Mặc Ngôn đặc biệt đặt mua bày trong phòng sách cho cậu.
12 Tang Mặc Ngôn dẫn Thu Tư đi tới bên cạnh Vương Hoành Vân đang đưa lưng về phía họ nói chuyện phiếm với một vài người bạn: “Vương gia gia, sinh nhật vui vẻ.
13 Vội vàng hoàn thành xong công việc buổi sáng, nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, Thu Tư thở dài một hơi. Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cậu thấy hơi đau đầu.
14 Trời mới bắt đầu lờ mờ sáng, Thu Tư nhẹ nhàng dụi dụi đôi mắt đang dần tỉnh lại, khẽ xoay người trong lồng ngực ấm áp của đối phương nhưng vẫn làm Tang Mặc Ngôn tỉnh giấc.
15 Sửa sang lại bản thân mình, khi bước ra khỏi văn phòng Tang Mặc Ngôn thì đã hơn 2h rồi. Đi đến thang máy, cậu chạm mặt Âu Dương Hằng Ngữ vừa mới gặp lúc trước.
16 Gọi điện cho Vương Lạc xong, Tang Mặc Ngôn nhìn thoáng qua Thu Tư, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều, hắn cũng an tâm hơn.
17 Không gian bên ngoài tràn đầy ánh nắng mặt trời rực rỡ, chim ca ríu rít, hoa nở ngát hương, mà Thu Tư đang ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng đã bắt đầu lật từng trang của cuốn tiểu thuyết trong tay đầy bực bội.
18 Bầu trời vẫn trong xanh như trước, ánh nắng chói chang giữa trưa càng khiến nó trở nên rực rỡ tươi đẹp. Tang Mặc Ngôn dừng xe ở bãi đỗ xe mới của cô nhi viện Dũ Tâm, rồi xuống xe trước, cẩn thận đỡ lấy Thu Tư vẫn còn đau nhức ở bàn chân.
19 Tang Mặc Ngôn chậm rãi đi về phía Thu Tư, vươn tay kéo người trong tim vào ngực, ánh mắt lạnh băng nhìn lướt qua Ôn Nhiên, rồi cúi đầu nhìn Thu Tư trong lòng hắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Nói chuyện xong rồi à?”
“Ừ, nói xong rồi.
20 Tĩnh dưỡng nửa tháng, Thu Tư đã có thể tự do đi lại, bàn chân cũng không đau nữa, Tang Mặc Ngôn đành phải gật đầu đồng ý cho cậu đi làm. Sự chờ mong được thoát khỏi cuộc sống buồn tẻ nhàm chán này khiến trên gương mặt Thu Tư tràn đầy ý cười vui vẻ.
Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 20