1 Mặt trời dần lặn xuống ở nơi thôn dã. Trốn trong bụi cỏ xanh đã bị nhuộm thành màu vàng, bầy côn trùng mùa hạ bắt đầu rộn ràng cất tiếng kêu.
Vân Thiều Lỗi trong miệng cắn một cây cỏ dại, tay phải nắm con ngựa, tay trái cầm Tương Mãn Ngọc Thạch bảo kiếm, chậm rãi bước trên con đường núi nhỏ hẹp quanh co.
2 Đêm khuya, vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời soi sáng khắp muôn nơi, con dế mèn trong đình viện tài hoa cất tiếng hát, hành trình xá cũ nát khoác lên một lớp ngụy trang rực rỡ lúc ẩn lúc hiện.
3 Mặt trời chói chang nhô lên cao, bùn đất trên đường dưới ánh nắng trở nên mờ mờ ảo ảo.
Một người vận trang phục rách nát, dọc theo đường gian nan mà tiến về phía trước, không ngờ chính là kẻ may mắn thoát chết – Phượng Du Lâm.
4 “Ân. . . . . . ” – Phượng Du Lâm ôm bả vai bị thương, hắn phát hiện chính mình ngã xuống một thảm cây cỏ.
Hắn quay đầu thấy bốn phía cỏ dại vừa dài vửa bén nhọn, cao chừng nửa người.
5 Cận Châu thành ba mặt bị nước bao quanh, vận tải đường thuỷ đặc biệt phát triển, rất nhiều thương thuyền qua lại tập trung bỏ neo ở bến tàu này. Rất nhiều thương nhân đều đóng tại đây, tiếp theo, bởi vì nơi này võ quán cùng kiếm trang đặc biệt nhiều, Cận Châu thành cũng là địa phương võ lâm nhân sĩ thường xuyên tụ tập, có danh hiệu “Võ lâm thứ tổng bộ”.
6 “Xú tiểu tử! Đi vào đợi đi!” – Một đại hán thô lỗ đem Phượng Du Lâm vào trong kho hàng, sau đó khóa cửa rời đi.
Phượng Du Lâm đi đến bên cửa sổ, cố gắng kiễng chân quan sát.
7 Ngày tiếp theo, giữa trưa, bốn người sau khi dùng qua ngọ thiện, chính thức thăm viếng bái phỏng. Bọn họ lần này chẳng khác nào thám hiểm hang hổ, xuất phát trước, Triệu Linh Nhi kêu lên phân tán đệ tử sơn trang mình tại kinh thành, cho bọn họ dự trước mai phục tại Vương phủ, một khi bọn họ bên trong phủ gặp phải phục kích có thể dùng tín hiệu kêu gọi trợ giúp.
8 Bóng đêm như mặc, ánh trăng như tuyết. Vân Thiều Lỗi ở tháp thượng trằn trọc không sao ngủ được, hắn xuống giường, cầm bội kiếm đi đến ngoài phòng.
Trong Vương phủ một mảnh yên tĩnh, đèn lồng ở dưới mái hiên lay động.
9 Phượng Du Lâm đầu óc hết sức choáng váng, đã muốn bị Vân Thiều Lỗi kéo vào trong phòng. Vân thiều lỗi buông hắn ra, cẩn thận xem kỹ vẻ mặt của hắn, Phượng Du Lâm có điểm kinh hoảng, có điểm vô thố, nhưng không có biểu hiện trốn tránh.
10 Buổi tối, Mai Sĩ Hoa cùng Triệu Linh Nhi đã trở lại, duy nhất Vân Thiều Lỗi là không thấy, bọn họ cũng không nói hắn đi về nào, chính là dân Phượng Du Lâm không cần lo lắng.
11 Một gã thiéu niên áo xám tuấn tú, dắt một con ngựa trắng dừng lại trước tiệm cơm nhỏ đơn sơ. Trên con ngựa trắng ngồi một vị công tử nhỏ tuổi đội mũ ô sa, thanh niên quan tâm giúp đỡ hắn xuống ngựa, hai người sóng vai đi vào tiệm cơm.