1 _Này, Cố Ngang, chơi bóng không?
Chuông tan học vừa vang lên, vài nam sinh đã hưng phất tụ lại. Cố Ngang một bên thu thập sách vở, một bên có lỗi lắc đầu.
2 Ngô…Sao chuông báo thức còn chưa reo nhỉ?
Cố Ngang mơ mơ màng màng mở mắt ra,ngơ ngác nhìn trần nhà,sau đó theo thói quen mà sờ soạng đầu giường.
….
3 _”Như vậy, thứ tự các phòng chính là…. ” Cố Ngang đặt sơ đồ bản vẽ lên bàn ăn
Vách tường – Cố Ngang/Ngôi sao – Tề Yên Khách/Bộ não – Cung Lý/Trái tim – Cầu Thang.
4 Một bàn điểm tâm ngọt khiến mọi người thật thỏa mãn.
Cầm Ngang cầm lấy bút và tờ giấy đã bị bỏ quên trong một góc,thanh thanh cổ họng nói “Hiện tại chúng ta phải tổng hợp lại tất cả các thông tin.
5 Cuối cùng, Dịch Khiêm vẫn cự tuyệt ở chung. Đối với hắn,sự riêng tư của Dịch Bách là quan trọng nhất. Huống chi, phải chung đụng với một đám người chỉ mới quen biết nửa ngày, chắc chắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.
6 Nhà ăn.
_”Thật đáng tiếc, tạm thời chưa thể tìm thấy bất kỳ đường hầm bí mật nào. ” Dịch Khiêm bình tĩnh nói
Sắc mặt mọi người đều ngưng trọng. Vi Miểu ngồi bên cạnh Cố Ngang tò mò nhìn mọi người.
7 Tên kia bị bồn cầu ăn mất rồi sao?
Cố Ngang liếc nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi.
Nhất thời thất thần, nhân vật trong màn hình lập tức bị đánh bay. Dịch Bách cười đắc thắng, giơ tay hình chữ V,sau đó duỗi thắt lưng lười biếng, tràn đầy sức sống nói “Mệt quá, nghỉ ngơi chút đi!”
_”Nhìn đoán không ra chị chơi giỏi như vậy…” Cố Ngang ngượng ngùng cười cười.
8 _”Hôm nay…là sinh nhật Vi Miểu. ” Mẹ Vi Miểu ngóng nhìn con mình bên cạnh. Vi Miểu nhận ra ánh mắt ôn nhu của bà,lập tức nhếch miệng cười ngọt ngào.
Mẹ Vi Miểu thấy thế, trong mắt không khỏi chua xót “Đáng tiếc tôi phải tăng ca,cha nó cũng vậy…”
Nghê An thở dài,ôn hòa nói “Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.
9 Trong phòng, năm người trầm mặc vây quanh bàn ăn.
Đợi Cố Ngang cùng Vi Miểu ngồi xuống,Dịch Khiêm mở miệng “Nghê An xác nhận đã tử vong. Hung khí là dao ăn, thứ đặt trong ngăn kéo tủ bếp.
10 Tề Yên Khách dửng dưng mở mắt nhìn,con ngươi xinh đẹp trong suốt đảo qua đảo lại.
_”Tôi không thích nói. Tề Yên Khách bĩu môi nói
Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn y “Lý do?”
Tề Yên Khách cúi thấp đầu,thản nhiên đáp “Đừng ép tôi.
11 Mười giờ, phòng Cố Ngang
Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện,tất cả mọi người sớm đã mệt mỏi bất kham, đều chuẩn bị đi ngủ. Cung Lý cùng Vi Miểu nằm trên giường, những người khác thì ngả ra đất nghỉ tạm.
12 Xối nước lạnh.
Phản ứng đầu tiên của Cố Ngang là — Xối! Nước! Lạnh!
Nhưng thời điểm cậu rầm rầm đổ nước vào bồn tắm, vươn tay sờ sờ mới đột nhiên nhớ tới: chỗ này không có thuốc!
Vạn nhất Vi Miểu bị cậu ngâm nước cảm lạnh thì làm sao đây!
…Nhưng mà, không dùng nước lạnh chẳng lẽ đợi tiểu đệ đệ tự làm nguội sao! Qúa tàn nhẫn a a a a a!
Hai mắt Vi Miểu rưng rưng ngập nước.
13 Thời điểm mọi người dùng điểm tâm, Dịch Khiêm liền mang Dịch Bách lên lầu. Hai người đi rồi, trong lòng mọi người nhiều ít đều không thoải mái,chú Chí Sĩ trực tiếp ủ rũ cau mày, uể oải nói “Cậu ta không muốn ăn đồ tôi nấu sao?”
Chẳng biết tại sao,đống dụng cụ ăn nguyên bản vô hại dần trở nên sắc bén,Cố Ngang đành đưa cho Vi Miểu một cái thìa.
14 Cố Ngang đẩy cửa buồng vệ sinh,đầu tiên lọt vào tầm mắt là bồn rửa tay
Cùng kệ gỗ nằm trên bồn rửa tay
Cùng với thứ được đặt trên kệ…Chú! Vịt! Vàng!
Mẹ ơi, lại còn sọc vàng sọc đen nữa chứ! Chỉnh chỉnh một hàng!
Cố Ngang che miệng cười điên cuồng, cả người run rẩy mò lại gần bồn tắm.
15 Hai người xuống lầu, tiếp tục ăn điểm tâm. Vừa ngồi vào chỗ, chú Chí Sĩ liền tò mò hỏi “Các cậu đi lâu thế? Nói riêng gì vậy?”
Đã biết là nói riêng chú còn hỏi cái quái gì!
Cố Ngang hồi tưởng lại cái ôm kia,nhất thời đỏ mặt,buồn bực đáp “Chú là ông chú chứ có phải bà cô đâu,đừng nhiều chuyện như vậy!”
Chú Chí Sĩ lập tức bật người phản bác “Chú chưa già đâu…”
Vi Miểu chán đến chết gục trên bàn,bắt gặp Cố Ngang, tự nhiên nhếch miệng cười.
16 …Buổi tối
Đây là đêm thứ hai trong ngôi nhà này.
_”Tắt đèn, mọi người ngủ ngon. ” Cố Ngang cười nói, “Ba!” một tiếng, đi tắt đèn.
Cậu rón rén trở về chỗ của mình,vừa nằm xuống, người bên cạnh liền nhào tới.
17 Hôm sau.
Thời điểm Cố Ngang mở mắt, theo bản năng nghĩ xem hôm nay là thứ mấy trong tuần. Sửng sốt một lát chợt nhớ tới — không đúng, thứ mấy cũng không thành vấn đề.
18 Chín giờ ba mươi bảy phút.
Ngay khi Dịch Khiêm vọt vào phòng Tề Yên Khách, vẻ mặt bối rối cầu xin bọn họ giúp đỡ,Cố Ngang vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức
Chín giờ ba mươi bảy phút
Năm giây sau, trong phòng Dịch Khiêm và Dịch Bách.
19 _Dịch Khiêm, ra ăn chút gì đi! Cậu muốn ăn gì, tôi đều làm cho cậu! Đừng tự nhốt mình trong phòng đựơc không…
_Dịch Khiêm! Tôi…Chúng tôi ngốc, không biết ăn nói,cậu nghe xong đừng nóng giận…Dịch Bách a,cô ấy đi rồi,cậu phải để cô ấy an tâm tiêu sái mà đi! Nếu cô ấy chứng kiến bộ dạng hiện tại của cậu,nhất định sẽ rất đau lòng!Dịch Khiêm? Cậu nghe được sao?
_Dịch Khiêm…Tôi, tôi hiện tại đang giữ chặt nắm cửa! Không biết thời điểm căn phòng tiêu thất, tôi có đồng thời biến mất hay không!…Nhưng tôi càng hy vọng mình có thể ngăn không cho nó biết mất!…Van cầu cậu, ra đây đi! Đừng như vậy…
_Cậu, đứa nhỏ này sao có thể cố chấp như vậy! Người chết không thể sống lại nha! Cậu đi theo cô ấy chỉ càng làm cô ấy thương tâm thêm thôi!
_Ách, thật ra, tôi không mắng cậu đâu! Thực xin lỗi…Tôi…Cậu làm ơn xuất hiện đi,cậu đều ngây người bên trong nửa ngày rồi…Cậu, cậu không thấy đói bụng sao? A, đúng rồi, bả vai cậu còn đau không? Tôi lấy đá cho cậu chườm nhé! Mau ra đây, lấy đá chườm lên! …Ách, dùng loại phương pháp này lừa cậu, quá ngu ngốc có phải hay không? Ha hả, cậu khẳng định sẽ không mắc mưu…Bất quá, thật lòng, chườm ít đá sẽ tốt hơn nhiều.
20 Chín giờ tối. Phòng Dịch Khiêm như cũ không biến mất.
Chú Chí Sĩ đã canh giữ suốt một ngày, Cố Ngang cùng Tề Yên Khách thật vất vả khuyên nhủ chú Chí Sĩ nghỉ ngơi trong chốc lát,hai tiếng nữa sẽ thay ca với chú.