1 Q1
“Cậu là ai?”
※
Akashi gian nan mà mở mắt ra.
Đập vào mắt hoàn toàn là một mảnh trắng bệch, mùi thuốc sát trùng gay mũi, bóng người lay động, khiến cho sự khó chịu trong ***g ngực chậm rãi tới điểm cực hạn.
2 Q2
“Cậu có thể dựa vào tụi tớ, đừng chịu đựng một mình. ”
※
Đối với mảng ký ức trống rỗng lớn của Akashi mà nói, phòng ngủ đại học không thể nghi ngờ là phi thường xa lạ.
3 Q3
“Ai… Tôi một lát có tiết học…”
Kuroko mê man nhìn hắn.
“Khỏi đi. ”
※
“Tetsuya, trực tiếp đem hành lý của chúng ta đem ra đi. ”
“Nhưng mà, Seijuurou…”
“Yên tâm, phòng ngủ chúng ta nhất định sẽ cùng một chỗ.
4 Q4
“Những lời này tôi cũng chỉ nói một lần. ”
Âm thanh thanh lãnh không lớn, lại rất có sức mạnh.
“Thứ thuộc về tôi, cho dù là ai, cũng đừng hòng nghĩ tới việc cướp đi.
5 Q5
“Tớ sẽ không… uống vanilla milkshake nữa. ”
※
Kise đi trên đường đến bệnh viện, gương mặt tuấn tú khiến nữ sinh liên tiếp dừng chân để ngắm nhìn, bất đồng với dương quang sáng sủa thường ngày, ẩn ẩn, có chút tối tăm.
6 Q6
“Tetsuya, cả đời này tôi sẽ mua vanilla milkshake cho cậu, có chịu không?”
Người kia mang theo một chút ý cười, bên tai thấp giọng hỏi.
Thanh âm ôn nhu truyền đến, khiến người ta không kìm lòng nổi, muốn chìm đắm vào trong đó.
7 Q7
Chỉ có đợi người kia khôi phục khỏe mạnh, khôi phục ký ức, thiếu niên màu trời mới có thể từ trong vực sâu chưa từng ngừng tự trách, giải thoát ra ngoài.
8 Q8
“Tôi chỉ muốn cậu ấy. ”
Vài từ thật mạnh, mang theo kiên quyết không thể hoài nghi, còn có một tia… tùy hứng của trẻ nhỏ.
※
Vào đêm.
Trải qua cả ngày luyện tập phục kiện, thân thể sớm đã mỏi mệt không thể chịu nổi, nhưng mà, Akashi lại cảm thấy vô cùng thanh tỉnh.
9 Q9
“Nếu người là mẹ của tôi, hẳn là biết tôi là người như thế nào?”
※
Rõ ràng là phòng ngủ mình quen thuộc nhất…
Vị trí giường, vị trí bàn học, đều là mình và người kia một tay bố trí.
10 Q10
Ký ức không còn, cảm giác bóng còn.
Vậy, còn yêu thì sao?
※
Không chút lưu tình xoay người đi, Akashi chỉ muốn rời khỏi tên làm cho mình cực độ khó chịu này.
11 Q11
Tôi chỉ là hy vọng, cậu làm tình với tôi, không phải xuất phát từ thói quen, mà là bởi vì cậu yêu tôi.
※
Đây là một buổi sáng phi thường bình thường.
12 Q12
“Một ly vanilla milkshake, ly lớn. ”
※
Thu đi đông lại.
Gió thu hiu quạnh đã bị gió lạnh vào đông thay thế, trên mặt đất trải ra một tầng lá cây khô héo thật dày, dẫm nát phía trên, sẽ phát ra tiếng vang chi đát chi đát.
13 Q13
Không tranh, tức là tranh.
※
“Một ly vanilla milkshake, ly lớn. ”
Akashi nói xong, mấy phút đồng hồ, đều không thấy ai nói chuyện.
Akashi cũng không cho là mình sẽ thích vanilla milkshake, bất luận chính mình đã bị nhiều kích động hắn đều tin tưởng, loại đồ uống ngọt ngán này tuyệt đối sẽ không phù hợp với khẩu vị của mình.
14 Q14
Chỉ cần hơi hoạt động một chút, có thể chạm vào cơ thể đối phương.
Chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay sờ soạng một chút, có thể nắm chặt tay của đối phương.
15 Q15
Nếu lựa chọn cùng người kia một chỗ, liền giác ngộ thật tốt.
So với bị một đám người khác giác ngộ.
Thế giới của mình, có người kia, như vậy là đủ rồi.
16 Q16
Chúng ta, ngay cả quyền đeo nhẫn trên tay cũng không có.
※
Lễ Giáng Sinh, là một ngày lễ tốt đẹp.
Chọn lựa cẩn thận một món quà tặng cho người mình thích, hoặc là tự mình làm đồ vật, từ rất nhiều ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị, tưởng tượng khi thấy người mình thích mở món quà ra thoải mái tươi cười, sẽ cảm thấy quá trình chuẩn bị dài lâu đã qua làm người ta vui sướng như thế nào.
17 Q17
“Seijuurou, trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn không đến trễ. ”
※
Sân bóng rổ Teikou, là một kiến trúc có gần trăm năm lịch sử.
Lễ Giáng Sinh cùng ngày, Kuroko đi vào trường trung học Teikou quen thuộc, lại không có vào trường, mà lách qua rào chắn trường học, đi đến sườn núi phía sau.