1 Đệ nhất chương
Thôn Tú Đào có tín ngưỡng tế tự hồ thần.
Thôn Tú Đào là một thôn trang nhỏ. Nó nằm cạnh huyện Đại Thành phồn vinh, nằm ngay trên tuyến đường quan trọng, muốn đến Đại Thành, ắt phải ngang qua thôn Tú Đào.
2 Đệ nhị chương
Hồ Mãn Hoa trước kia không phải tên là hồ Mãn Hoa. Khi đó nó vẫn chưa có tên, thôn dân chỉ biết là trong hồ có hồ thần, để lấy lòng thần linh, họ mới chọn ngày tặng tên cho hồ.
3 Đệ tam chương
Khương Tái Phùng ngồi trên mặt nước, vẻ mặt u buồn.
Nửa khắc trước, một nam nhân dùng biểu tình đầy áy náy lại vừa vui sướng vẫy vẫy tay với hắn, biến mất, giải thoát rồi.
4 Đệ tứ chương
Khương Tái Phùng cho rằng, dẫu sau này có suy nghĩ như thế nào đi nữa, thì chí ít hiện tại hắn vẫn không có cách nào hại người.
Huống chi người tới gần hồ Mãn Hoa cũng không nhiều lắm, hầu như đều là vài ba tiểu cô nương chân yếu tay mềm ôm đồ cúng run rẩy mà thôi, Khương Tái Phùng là một kẻ thương hương tiếc ngọc, túm một gã nào đó còn chưa nói, bảo hắn túm một tiểu nha đầu, hắn, hắn làm không được.
5 Đệ ngũ chương
Khương Tái Phùng nhoài người lên tảng đá quan sát tiểu cô nương ở gần bên.
“Tiểu nha đầu, ngươi mấy tuổi rồi? Sao chỉ thấy mỗi mình ngươi đến đây?”
Đôi mắt to của tiểu cô nương nhìn quanh bốn phía đầy vẻ kinh hoảng, mơ hồ cảm giác được bầu không khí có gì đó kỳ quái.
6 Đệ lục chương
Khương Tái Phùng cảm thấy thật ra cảnh sắc hồ Mãn Hoa khá đẹp. Xa xa có phong cảnh viễn sơn được phủ một tầng sương mù, ở gần thì có cây cối cao to mọc thành lùm bao quanh hồ nước, gió thổi qua, cành cây sẽ bay nghiêng nghiêng, thổi lá cây vàng hoặc xanh vào trong hồ, rồi dần dần chìm vào lòng hồ.
7 Đệ thất chương
Tiểu cô nương thường đến bờ hồ tế bái năm nào giờ đây đã làm mẹ, nhưng xem ra nhiệm vụ đến cúng dường mỗi ngày vẫn là của nàng, thế nên Khương Tái Phùng cũng vẫn ngày ngày nói chuyện với nàng.
8 Đệ bát chương
Ngày trước, thủy quỷ đã nói muốn bầu bạn cùng y, chống cự không nổi cô đơn, ra đi.
Y ở ngay bên cạnh đó, nơi cách hắn không xa, nhìn hắn dẫn người trẻ tuổi đến bên bờ, nhìn hắn kéo cẳng chân người đó, lôi người đó vào trong nước.
9 Đệ cửu chương
Ngày ấy, sau khi bị Vô Chấp ném vào nước và chìm thật lâu, có vẻ như Khương Tái Phùng đã được mở mang đầu óc.
Vô Chấp thấy hắn chìm dưới nước rất lâu không lên, hiếu kỳ mới đi lại chỗ mặt hồ ngó xuống một cái, thì thấy Khương Tái Phùng nhô đầu lên, mặt đầy hưng phấn nói rằng hình như mình hết sợ nước rồi, còn bơi một vòng tại chỗ cho y xem.
10 Đệ thập chương
Khương Tái Phùng nằm sấp bên hồ, nhìn thấy từ phía thôn nhỏ có người đang chậm rãi đi lại đây.
Đó là một bà lão, tóc hoa râm, da vừa khô vừa nhăn, đôi mắt hí hí cụp xuống, dáng đi loạng choạng, trên tay có xách một cái giỏ trúc.
11 Đệ thập nhất chương
Dẫu rằng Khương Tái Phùng vẫn như thường khi, qua hai ngày lại khôi phục thái độ ban đầu, nhưng chuyện ấy tựa như có hòn đá ném vào trong hồ, cho dù gợn sóng đã lặng yên, thì hòn đá vẫn ở trong nước, thỉnh thoảng khiến cho Vô Chấp phiền lòng đến luống cuống.
12 Đệ thập nhị chương
Ngày nào đó đến không hề muộn.
Ngày nào đó, cưỡi lên ánh trăng, có thiên binh thiên tướng xếp thành hàng đáp xuống từ không trung, cung nghênh Vô Chấp về thiên đình.
13 Đệ thập tam chương
Khương Tái Phùng quên rồi, rằng đã bao nhiêu năm trôi qua.
Có lẽ mười năm, hai mươi năm, có lẽ trăm năm, hai trăm năm.
Thôn làng vì cảm động và tưởng nhớ hắn, xây cho hắn một gian miếu nhỏ bên hồ, qua vài năm, Khương Tái Phùng có thể cảm giác được dường như bản thân đã trở nên không giống khi xưa, mọi người tin thờ khiến hắn bắt đầu có sức mạnh, nhưng không được bao lâu, gian miếu nhỏ đổ nát ấy cũng dần dần bị người ta quên mất.
14 Đệ thập tứ chương
Dưới ánh trăng đêm, Vô Chấp hỏi hắn với giọng mang ý cười, lúc này lại mò được cái gì?
Dưới ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, hắn đứng giữa hồ nhìn Vô Chấp ra đi, cứ thế nhìn, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa.
15 Dưới ánh trăng chiếu rọi, hồ nước lấp lánh ánh sáng lung linh.
Thổ địa dắt mấy bầu rượu, hớt hải leo lên dốc núi đã leo mấy trăm năm. Hồ Mãn Hoa nằm lặng thinh trong vòng tay của núi non, điềm tĩnh thu mình.
16 “Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly! Chờ ta với ── ”
Một cậu bé trắng trẻo vung hai tay hai chân ngắn ngủn, cố hết sức đuổi theo con hồ ly lông mịn đằng trước, chạy lảo đảo lảo đảo vào rừng cây.