1
Một người tựa như chú mèo con biếng nhác mà phơi mình dưới ánh nắng, tiếp nhận sự ấm áp được mặt trời ban tặng. Hào quang màu vàng bao phủ toàn thân người đó, lấp lánh như pha lê sáng rực.
2 CHƯƠNG 2
Ánh Mắt Ấm Áp…
“Dừng tay!”
Lạc Kính Lỗi không biết lấy dũng khí từ đâu khiến cậu một hơi chạy đến trước người Duẫn Thiên Khuyết. “Các người nhiều người như vậy lại đi ăn hiếp một người, như vậy mà được sao?”
“Thằng nhóc kia, mày là ai?” Tên con trai ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm người nửa đường chạy ra.
3 CHƯƠNG 3
Xin Chào, Tôi Là Lạc Kính Lỗi
Trận đánh khôi hài này cũng nên kết thúc thôi!
Duẫn Thiên Khuyết lười biếng nhìn trận đánh nhau không chút nào phấn khích bên cạnh, thế cục chán nản nghiêng về một bên khiến hắn có cảm giác buồn ngủ.
4 CHƯƠNG 4
Tôi Muốn Cùng Chơi Bóng Rổ Với Cậu
“Duẫn Thiên Khuyết”
Lúc vừa bước vào cửa hàng băng đĩa, vốn là muốn tìm kiếm đĩa CD vô cùng yêu thích, lại phát hiện thiên sứ mình vừa gặp được mấy hôm trước, Lạc Kính Lỗi hưng phấn mà chạy đến chào hỏi.
5 CHƯƠNG 5
Học Sinh Chuyển Trường
“Tôi chỉ là muốn cùng cậu chơi bóng mà thôi, muốn chơi cùng cậu, muốn cùng cậu, cùng với cậu…”
Hai mắt mạnh mẽ mở ra, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
6 CHƯƠNG 6
Hoan Nghênh Gia Nhập Thế Giới Của Tôi
“Bạn học này, em có thể tự giới thiệu. ”
“Duẫn Thiên Khuyết. ”
Sau một phút đồng hồ trầm mặc.
“Chỉ như vậy sao? Không còn lời nào khác muốn nói sao?” Thầy giáo dạy thay cực lực làm dịu đi không khí xấu hổ này.
7 CHƯƠNG 7
Bạn Bè
“Mau nhìn xem, nam sinh kia. ”
“Hình như hắn ta tên là Duẫn Thiên Khuyết, nghe nói mới chuyển đến. ”
“Duẫn Thiên Khuyết? Tên nghe thật hay nha!”
“Đúng vậy, người cũng như tên.
8 CHƯƠNG 8
Dụ Hoặc Chết Người
Dẫn bóng, chạy, úp bóng vào rổ, ném ba điểm, phạt bóng, phạm quy, chạy, dunk, bắt bóng, lỗi 24 giây (1)… Trong một tháng ngắn ngủi này, Duẫn Thiên Khuyết đã học xong tất cả những điểm cơ bản của bóng rổ.
9 CHƯƠNG 9
Tuổi Trẻ Thanh Xuân
Ánh mặt trời sáng lạn, vạn dặm không mây, đúng là thời tiết tốt đẹp.
Thời tiết đẹp, tâm tình tốt, tất nhiên cũng không thể thiếu thân thể mạnh khoẻ.
10 CHƯƠNG 10
Vĩnh Viễn Cùng Nhau
“Cụng ly. ” Bầu không khí vui vẻ tỏa khắp căn phòng, trên mặt mỗi người đều lộ ra nét tươi cười vui mừng. Nơi nơi là âm thanh chúc phúc, âm thanh vui chơi, hoà quyện lại với nhau, mang đến hạnh phúc trong lòng mỗi người.
11 CHƯƠNG 11
Cắt Tóc
“Tôi nói nè Duẫn Thiên Khuyết, tóc cậu thật sự quá dài, lúc nào đó bị cấm thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!” Lạc Kính Lỗi hảo tâm không hảo báo, sau khi tiếp nhận mười cái nhìn xem thường vẫn cố gắng làm một quản gia tốt, công lực mạnh mẽ không ai sánh bằng.
12 CHƯƠNG 12
Thiên Sứ Ác Tâm
Băng: Chúc mọi người trung thu vui vẻ, ngày hôm nay wp của Băng cũng đã cán mốc 500k view. (^ω^) Ban đầu tính làm gì đó tặng mọi người, nhưng nhòm lui nhòm tới thấy mình cũng đã đào 2 cái hố mới.
13 CHƯƠNG 13
Huỷ Diệt
Băng: Mình đang ở quê. Quê có wifiiiii. Ố yeeeeeee =)))
Duẫn Thiên Khuyết mất tích.
Đáng chết, đã một tuần rồi. Điện thoại cũng không tiếp, ngay cả lãnh đạo trường học cũng tìm không thấy hắn, càng không có liên hệ với bọn Đại Cao, Khắc Lâm họ, dường như đã bốc hơi khỏi thế gian.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
CHƯƠNG 14
Rời Đi
Băng: Các bạn sẽ thấy sự thay đổi xưng hô giữa các nhân vật.
15 CHƯƠNG 15
Tôi Yêu Em
Một năm sau.
“Tớ đậu rồi. ”
“Thật tốt quá, tớ cũng vậy. ”
“Cậu đậu trường gì vậy?”
“Trời ơi! Tại sao có thể như vậy.
16 CHƯƠNG 16
Ngày Mùa Thu
Là con người, khi có được hạnh phúc cùng vui vẻ, hoặc là đau thương cùng thống khổ, kỳ vọng về thời gian sẽ trở nên khác biệt.
17 CHƯƠNG 17
“Duẫn Thiên Khuyết, mày là đồ càn rỡ ngạo mạn! Để xem hôm nay mày lợi hại được bao nhiêu. ” Tiếng nói vang lên, một cây tăm phun ra từ miệng tên con trai có bề ngoài đáng khinh, hắn lưu loát cởi áo khoác, kéo ống tay áo, bộ dạng chuẩn bị đánh đấm.
18 CHƯƠNG 18
Cô Đơn
Ăn kem vào cuối tháng 10 vẫn còn có chút lạnh! Nhưng Vân Tiểu Hi lại đam mê cảm giác mát lạnh vui sướng lướt qua yết hầu này. Cô thích mặc trang phục mới đi trên đường cái, không chút nào để ý ánh mắt của người qua đường, tận hưởng món ăn mà mình thích.
19 CHƯƠNG 19
Tim Đập
Một tiếng thoả mãn thật dài từ miệng Vân Tiểu Phi vừa ăn no bụng bay ra, Hắn sờ sờ cái bụng tròn vo. “Ai da, ăn no quá, no quá. ” Duỗi người, đi ra khỏi tiệm cơm.
20 CHƯƠNG 20
Tưởng Niệm Thiên Đường
“Kính Lỗi, nơi này. ”
Lạc Kính Lỗi đến gần quán cà phê, liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh cao ngất, to lớn kia.