1
Sáng thứ hai Phương Quả nhận được một phong thư do lớp trưởng lớp cấp ba gửi tới, là thư mời tham dự tang lễ.
Người mất là Vệ Duy.
Phương Quả ngẫm nghĩ tận mười mấy phút mới nhớ ra Vệ Duy là ai.
2
Đến nơi, ô tô đậu ngay trước lối vào bản.
Lái xe nói trong bản không cho xe vào, mọi người phải xuống đi bộ đến từ đường.
Bác gái hỏi tài xế: “Sao lại phải đến từ đường? Không có khách sạn hả?”
Bác tài đáp: “Đâu ra khách sạn? Cái nơi khỉ ho cò gáy này có chỗ ở là may lắm rồi.
3
Phương Quả lấy lại bình tĩnh, ban đầu hẵng còn rất sợ nhưng qua một đêm cậu vẫn an toàn.
Sáng hôm sau cậu rời từ đường đến viếng Vệ Duy. Mãi khi lễ tang kết thúc cũng không gặp lại con quỷ đó nữa.
4 Phương Quả nửa tỉnh nửa mê, tuy mơ mơ màng màng nhưng vẫn cảm nhận được xung quanh. Toàn bộ sức lực tan biến, cậu như đang đi trên mây, mỗi bước đều bồng bềnh.
5
Lúc Phương Quả tỉnh lại đã tầm một giờ trưa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên da đã lâu nên thấy nóng hổi.
Phương Quả bật dậy, nhưng cái eo đau nhức khiến cậu lại nằm xuống, phải mất hồi lâu mới tạm thích nghi được con đau như muốn gãy đôi thắt lưng này.
6
Phương Quả rợn hết tóc gáy nhìn tấm bài vị kia.
Cậu muốn ném nó đi nhưng tay chân lại cứng ngắc không động đậy được.
Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, đèn cứ chớp nháy chớp tắt, Phương Quả nuốt nuốt nước bọt rồi lùi về sau một bước, chợt đụng phải cái gì đó.