1 Mùa đông lạnh giá vừa đi qua, khí trời dần ấm trở lại. Tuy rằng sáng sớm và đêm khuya vẫn còn một chút lạnh nhưng giữa trưa khi mặt trời lên cao là khoảng thời gian ấm áp dễ chịu nhất.
2 Bộ khoái ất thuận theo ánh mắt hoàng y thiếu niên nhìn lại, nơi thiếu niên nhìn chính là tửu quán lớn nhất Phúc Lai huyện tên gọi Vạn Phúc các. Bên cửa sổ lầu hai của tiểu lâu lịch sự tao nhã nằm sát đường lớn kia chẳng biết khi nào đã xuất hiện một người nam tử.
3 “A cha, người cuối cùng cũng đến. Ta chờ thật là đói a. ” Sở Kỳ vừa thấy Sở Phi Dương liền từ bên người Quân Thư Ảnh đứng dậy, chạy đến bên cạnh Sở Lân ghé vào bờ vai của y mà lắc lư, bất mãn hướng về phía Sở Phi Dương la lên.
4 Bốn người sau khi dùng xong cơm trưa, lại cùng nhau xuống phố đi dạo, mua một chút đặc sản địa phương.
Quân Thư Ảnh tại một tiểu quán phát hiện một chuỗi bông tai treo lủng lẳng, bông tai hình rồng đơn giản, chất liệu nhìn qua không phải vàng cũng không phải ngọc nhưng lại khiết bạch dịu dàng.
5 Bạch y nữ tử kia lông mày dựng lên, chỉ vào Sở Kỳ tức giận nói: “Tiểu tử ngươi là hỗn trướng nơi nào? Dám vũ nhục Vô Cực sơn trang như thế! Tỷ tỷ…”
“Ha ha!” Sở Kỳ không chút khách khí đánh gãy lời nàng, chuyển hướng Sở Lân học theo giọng điệu bạch y nữ tử kia, nói: “Đệ đệ, có người dám cả gan mắng ta là hỗn trướng kìa, đệ nói cần phải xử trí cái thứ không biết trời cao đất dầy này như thế nào?”
“Ăn miếng trả miếng!” Sở Lân nhìn một chút bọn bộ khoái bị trói bên kia, nhiều người đã muốn ngất đi, chẳng biết sống hay chết, lại nhìn thẳng bạch y nữ tử, trong ánh mắt không một tia cảm xúc, khiến người ta nhìn không ra lời nói kia là tùy ý phụ họa hay là thật.
6
Mọi người lên bờ, Sở Kỳ cùng Sở Lân trước đã báo cho huyện nha đến nhận người, thuận tiện từ trong thành tìm một đại phu cùng trở lại.
Đem đám bộ khoái bất tỉnh giao cho người được phái đến, Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh cũng không còn hưng trí du giang, liền trả lại thuyền, mang theo hai nhi tử trở về khách điếm.
7 Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng nhau bước vào khách điếm, La tiểu thư đã tại đây sắp xếp một gian nhã phòng, đem Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh dẫn vào.
8
“Vậy bây giờ ngươi dự định làm gì?” Quân Thư Ảnh hỏi.
Sở Phi Dương cười lắc đầu, ngón tay tựa như chơi đùa mà ở trên mu bàn tay Quân Thư Ảnh vạch tới vạch lui: “Ta cũng không dự định làm như thế nào, Vân Thâm là chưởng môn, việc này nên để hắn lo liệu đi.
9
“Ngươi tại sao lại từ Thanh Phong kiếm phái tới đây?” Sở Phi Dương để Thanh Lang vào phòng, rót cho y chén trà, mở miệng hỏi.
Thanh Lang không đáp, ngược lại hỏi: “Sở huynh, ngươi có nghe nói qua Vô Cực sơn trang chưa?”
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc nhau một cái, nói: “Ngươi cũng đã cùng bọn chúng giao thủ sao?”
Thanh Lang thở dài một hơi: “Ta vẫn chưa cùng bọn chúng giao thủ, chính là Thiên Nhất không ít phân bộ đều bị bọn chúng quấy rối, một số tiểu bang tiểu phái cùng với tổng giáo liên hệ không quá chặt chẽ thậm chí đã phản bội.
10 Sở Phi Dương đi đến viện tử lý của Tín Bạch, từ rất xa đã nghe thấy Tín Bạch trung khí mười phần giận dữ mắng mỏ, còn có vài tên phó nhân mang thuốc trị thương, sa bố (băng gạc) tay chân lanh lẹ ra vào.
11
Mọi người ngồi xuống, Tín Vân Thâm trước cầm lấy bầu rượu rót vài chén.
Sở Phi Dương nói: “Được rồi Vân Thâm, người một nhà ăn cơm đâu cần câu nệ như vậy.
12 Tín Vân Thâm bởi vì phải đi xử lý chuyện Cao Tấn Phong nên không kịp quay về dùng cơm, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh liền tự mình trở về viện tử của Tín Vân Thâm trước.
13 Tín Vân Thâm đang cau mày nói gì đó với Viên Khang Thọ, thấy Sở Phi Dương cùng mọi người đi vào thính đường, liền đứng dậy chạy tới: “Đại sư huynh, huynh đã đến.
14 Viên Khang Thọ sau khi gặp qua Tín Bạch liền đem nhân thủ mà Thanh Phong kiếm phái cho mượn dẫn đi, rồi vội vàng trở về Võ Lâm minh để phòng Vô Cực sơn trang phát sinh sự cố.
15
Y đỡ lấy Sở Phi Dương dìu trở về phòng, đặt hắn nằm trên giường rồi mới đứng dậy nói: “Ta đi tìm Cao Phóng tới đây. ”
“Thư Ảnh, không cần tìm Cao Phóng.
16 Nghe Sở Kỳ nói xong, Thanh Tĩnh chỉ cười ha hả: “Kỳ Nhi, loại sự tình này ngươi không hiểu. Cái này gọi là đại tục nhược nhã (?!)… nếu không tại sao mọi người đều thích hai chữ Vượng Tài chứ.
17
Trình Tuyết Tường vẫn đứng ở cạnh cánh cửa, lễ mạo chưa đi vào trong, nhìn về phía hai người một đứng một ngồi đang ở trong đại sảnh.
Quân Thư Ảnh mấp máy đôi môi trơn bóng như nước, cảm giác còn lưu lại một chút sưng tấy.
18 Tín Vân Thâm cử mấy đệ tử quản lý sự vụ mang Thạch Lệ và Cầm Anh đến nghỉ tại viện tử dùng để đón khách. Thạch Lệ mặc dù sốt ruột nhưng cũng tự hiểu Thanh Phong kiếm phái chịu giúp mình là đã rất hiếm thấy rồi, dù sao gã là đầu phục (kẻ đi nương nhờ) phản đồ Vô Cực sơn trang, còn Cầm Anh này lại là từ Vô Cực sơn trang mà ra.
19 Thạch Lệ cùng với Cầm Anh ở lại Thanh Phong kiếm phái, Tín Vân Thâm cùng mấy vị Đại trưởng lão sau khi cùng nhau thương nghị, liền quyết định nhanh chóng trị bệnh cho Cầm Anh.
20 Nhìn nhánh hoa kia như cây khô gặp mùa xuân, ngay cả Sở Phi Dương biết rộng hiểu sâu và Thanh Lang cũng không khỏi chấn kinh. Mọi người nguyên bản chỉ biết đem ánh mắt thẳng tắp nhìn Thạch Lệ lúc này mới phát giác thiếu niên đen gầy này có lẽ mới là mấu chốt để khai giải bí mật về Vô Cực sơn trang.