1 Tiếng chiêng trống cùng tiếng pháo rền vang nhắc nhở người trong kiệu hoa: Hôm nay là ngày nàng xuất giá. Khăn voan đỏ thẫm. Không tự giác lại cầm chiếc khăn trong tay giảo một vòng, Lục Vũ Sinh thật sự sợ hãi.
2 Kỳ thật, thân thế Lục Vũ Sinh chính là chuyện mẹ kế cùng con riêng, thật cũ, cũng thật làm cho người ta đồng tình!
“Cha, nương đâu?”
“Nương con không cần chúng ta nữa, nàng đã đi đến một địa phương khác rồi.
3 Tiếng nói của bà mối ngoài kiệu hoa đánh thức Vũ Sinh đang trong mộng.
Nếu rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại thật là có bao nhiêu tốt! Vũ Sinh bi ai nghĩ.
4 “Ngô,” Dùng hết toàn thân khí lực giãy khỏi ôm ấp của nam nhân,“Không cần, van cầu ngài!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn ngập sợ hãi cùng bi thương.
5 Y theo cổ lễ, tân tức phụ khi qua đêm tân hôn, ngày hôm sau sẽ đi lạy tổ tiên, hướng trưởng bối phụng trà mới tính chân chính bước vào cửa phu gia, từ nay về sau trở thành vô danh mỗ thị.
6 Hoắc Ngạn vòng tay ôm Vũ Sinh đi vào từ đường Hoắc gia.
“Không cần quỳ,” Lúc Vũ Sinh chuẩn bị quỳ lạy, Hoắc Ngạn liền ngăn hắn lại,“Không cần dập đầu với những người chết vô dụng này.
7 “Vừa rồi ngươi biểu hiện không tồi. ” Đem Vũ Sinh về tân phòng, Hoắc Ngạn lạnh lùng nói xong câu đó liền muốn rời khỏi.
“Ta, ta có thể biết vì cái gì không?” Vũ Sinh nhỏ giọng hỏi trước khi Hoắc Ngạn ra khỏi cửa.
8 Sau ngày đó Vũ Sinh không còn nhìn thấy Hoắc Ngạn nữa.
Chính mình đã muốn vô dụng rồi sao? Là y đã mua mình về, nếu y không đồng ý cho mình rời đi, xem như tự do kiếp này giao cho y vậy, có được những ngày nhàn nhã ngồi ở trước cửa sổ nhìn mặt trời mọc rồi lặn, trước đây mình có cầu cũng không được.
9 Thay đổi phát sinh sau khi Vũ Sinh nhập môn hai tháng.
Cảm thấy những ngày qua Vũ Sinh biểu hiện khá tốt, cho nên Vãn Thúy không cần phải một tấc không rời hắn nữa.
10 Ngoài dự đoán của Vũ Sinh, Vãn Thúy chẳng những phi thường tận tâm dạy hắn, còn vì hắn đưa đến lang hào bút cùng huy nghiên mực thượng đẳng.
Vũ Sinh học hành nghiêm túc nên thật sự cũng rất nhanh, không đến hai tháng hắn đã muốn nhận thức toàn bộ bách gia tính cùng ngàn tự văn trung sở hữu tự, còn có thể viết chính tả ra đầy đủ [ quan thư ].
11 Vì phải chăm sóc Hoắc Quân Kỵ đang bị bệnh sởi, buổi tối Vũ Sinh không có về Trúc Hiên.
Vào nửa đêm Quân Kỵ lại phát sốt, Vũ Sinh cùng Hoắc Quân Tưởng và hạ nhân bận rộn suốt.
12 Sau khi dùng qua bữa sáng, Vũ Sinh thật vất vả mới thoát khỏi Tiểu Tư cùng Tiểu Niệm dây dưa, vội vàng cầm điểm tâm Vãn Thúy đã chuẩn bị đưa đến thư phòng.
13 “Đây là đưa cho ngươi cảnh cáo, nhớ kỹ ngươi là người của ta!”
Mỗi khi Vũ Sinh nghĩ đến nụ hôn kia đều kìm lòng không đậu mà hồng thấu hai gò má. Người nọ vì cái gì lại hôn hắn như vậy?
Từ ngày bái đường thành thân đến nay, Vũ Sinh biết mình chỉ là một quân cờ trong kế hoạch trả thù của Hoắc Ngạn, là thê tử trên danh nghĩa.
14 “Quân kỵ thế nào rồi?” Hoắc Bái Đình mở miệng hỏi trước.
“A, ách, Kỵ nhi tốt hơn nhiều rồi, đại phu nói chỉ là bệnh sởi thôi. ” Vũ Sinh cuống quít trả lời.
15 Ngay khi Vũ Sinh cùng Quân Tưởng mỗi ngày đến Mai Viên học tập, Hoắc Ngạn đã mua đầy đủ những thứ mà trong hoàng cung cần.
“Ngươi gần đây đang làm cái gì?” Hoắc Ngạn khó được thanh nhàn, gọi lại Vũ Sinh vừa tiến vào đưa thức ăn khuya cho y.
16 Y muốn về phòng qua đêm!
Hiểu được Vũ Sinh lập tức biến thành kiến bò trên chảo nóng. Nên làm cái gì bây giờ a?
Bọn nha hoàn tựa hồ biết được, không chỉ đem phòng ở thu thập không nhiễm một hạt bụi, cũng đem Vũ Sinh tẩy sạch sẽ.
17 Lần sau sẽ không đau. ”
Bởi vì một câu này của Hoắc Ngạn, Vũ Sinh một đêm không ngủ.
Buổi sáng thanh khí sảng khoái, khi Hoắc Ngạn nhìn thấy Vũ Sinh mang theo một đôi mắt thâm quầng, khó được săn sóc nói,“Hôm nay không cần ngươi đến thư phòng, hảo hảo nghỉ ngơi đi.
18 Mà trong phòng Vũ Sinh đồng dạng khiếp sợ, “Không, sẽ không, đại bá phụ là người tốt. ” Một người ôn nhu như thế, sao có thể liên quan đến cái chết của nhiều người như vậy.
19 Hoắc Ngạn đem quần áo Vũ Sinh tết thành sợi dây vải, đem hai cổ tay mảnh khảnh cột vào đầu giường, vừa lòng nhìn thấy hoảng sợ trong mắt người này.
“Ta muốn như thế nào đều có thể, không phải sao?” Hoắc Ngạn khiêu khích lên tiếng.
20 Nói là rùng mình cũng không đúng lắm, dù sao lấy tính cách của Vũ Sinh thì ngoại trừ nhẫn ra, còn ngoài mặt thì cái gì cũng không dám đối Hoắc Ngạn làm.