101 Khi tỉnh lại đã là ánh bình minh đầy trời, đã qua bao lâu không nếm lại cảm giác toàn thân đau nhức thế này?
“Tỉnh? Có làm sao không thoải mái hay không?” Một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy thắt lưng đau đến chết lặng của ta.
102 “Kia, khế bán thân, có thể trả lại cho ta không?” Ta cúi đầu, không muốn nhìn thấy nụ cười chói mắt trên mặt gã.
“Ân?” Trác Anh sửng sốt một chút, lập tức nói,“Ngươi chờ một chút, ta đưa cho ngươi ngay.
103 Ta dùng sức vỗ cửa, kêu to “Thả ta ra ngoài”. Nhưng ta dùng hết một tia khí lực cuối cùng cũng không có người nào để ý đến ta.
Khi ta buông tha cho hy vọng, ta nghe thấy tiếng Vũ Sinh.
104 “Ta sẽ làm cho ngươi tin tưởng!” Trác Anh bỏ lại ta một mình trên giường, xanh mặt rời đi.
Vì sao bộ dáng của gã cứ như là ta làm sai? Chẳng lẽ gã còn muốn đem một tiểu quan nhi giữ ở bên người? Gã nên cảm kích ta thức thời mới đúng.
105 “Là ngươi bức ta!” Sau đó là nụ hôn kịch liệt.
Ta ý đồ né tránh, lại đổi lấy càng sâu cưỡng ép. Này tính cái gì? Vừa đấm vừa xoa sao? Ôn nhu dụ hống bất thành sẽ bạo lực giữ lấy? Có phải tối nay đem thân mình cho ngươi, ta liền đổi lấy được tự do hay không?
Ta thả lỏng thân thể, mặc gã làm.
106 Hoắc Ngạn trở lại Trúc Hiên, ta không chỗ đi, nhìn nhìn mọi người, ta biết mình không hợp với họ. Còn lưu lại làm gì chứ? Ta mỉm cười một chút, đi về hướng cửa lớn.
107 Ta vội vàng đuổi theo Trác Anh. Gã đi rất nhanh, thoạt nhìn như là muốn bỏ rơi ta, bởi vì ta phải chạy mới miễn cưỡng đuổi kịp gã.
Gã đang tức giận! Ta chạy nhanh vài bước, ở trước cửa một tửu lâu bắt lấy ống tay áo Trác Anh,“Nếu ngươi mất hứng vì……, ta sẽ đem ngân lượng trả lại cho ngươi.
108 “Ngươi không biết quấy rầy vợ chồng người khác ân ái là phải bị sét đánh sao?” Trác Anh oán hận nhìn người tới. Trời ạ, sao ta có thể không biết thẹn như thế! Thế nhưng cùng gã…….
109 Sau một trận ôm ngọt ngào,“Đúng rồi, Đoan Mộc đâu?”
Đột nhiên nhớ tới còn có người ở ngoài, ta đỏ bừng mặt,“Yên tâm, hắn rất thức thời, đã sớm đi rồi!”
Ta an tâm oa ở trong lòng Trác Anh,“Ngươi thật sự muốn kết hôn với ta sao? Ta muốn sính lễ rất nhiều a.
110 Tư Lễ?”
Thân thể ta bỗng chốc cứng đờ. Có bao nhiêu lâu không ai kêu cái tên này của ta. Thấy ta hồi lâu không hề động đậy, người nọ đi đến trước mặt của ta,“Thật là ngươi, Tư Lễ!”
“Đây là đưa cho ngươi.
111 “Ngươi đối ta chỉ có oán hận đi?” Trên mặt quán chủ đã không còn thấy nụ cười, chỉ còn lại chua xót,“Nhưng mà, ta thích ngươi là sự thật. ”
“Mới đầu ta chỉ là ghen tị bên cạnh Cận có ngươi, nhưng mà bất tri bất giác ta lại sa vào.
112 “Sẽ bị người nhìn thấy!”
Trác Anh cương một chút, lập tức,“Đi theo ta!”
“Đi nơi nào?” Ta hỏi có chút không tình nguyện, nhưng mà bước chân cũng không chậm.
113 “…… Bởi vì ngươi là chủ nhà……” Ta có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói.
Trác Anh nâng cằm ta lên,“Ta muốn bảo hộ ngươi, chiếu cố ngươi, nhưng ta không muốn ngươi bởi vì vậy mà trở nên yếu đuối, chỉ biết thuận theo ta.
114 “Tuỳ ngươi!” Ta không phản đối nữa, xoay người định rời đi.
“Vì sao lại nói cho ta biết Cận ở nơi này? Không phải ngươi……” Thấy ta muốn rời đi, nam nhân vội vàng hỏi.
115 Ta đi đến một ngôi miếu nhỏ cách đó không xa. Sau khi đi vào mới phát hiện, ta vào một toà miếu nguyệt lão.
Ta quỳ gối trước tượng nguyệt lão, hai tay tạo thành chữ thập, thành tín cúng bái, hy vọng lão nhân có thể nói cho ta biết…….
116 “Tay còn cột vào cùng nhau……” Có rất nhiều người đang chỉ trỏ chúng ta, ta đỏ mặt nhỏ giọng nói với Trác Anh.
“Không sao! Ngươi bắt lấy dây cương trước đi.
117 Xuân tiêu nhất khắc thiên kim (một khắc đêm xuân đáng nghìn vàng), Trác Anh giống như vì chứng minh cho thành ngữ này nên thẳng đến hừng đông mới từ trong cơ thể ta lui ra ngoài.