81 “Cha!” Vũ Sinh khóc kêu ôm chặt thi thể từ từ lạnh như băng của Lục lão cha.
Một đôi bàn tay to ấm áp từ sau lưng ôm lấy hai vai đơn bạc của Vũ Sinh:“Ta cho ngươi dựa vào, lên tiếng khóc hết ra đi.
82 “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn một mình yên tĩnh. ” Vũ Sinh đối nha hoàn đứng ở bên giường phân phó.
“Nhưng mà, Sinh chủ tử, ngươi……” Tiểu nha đầu hiển nhiên đã được phân phó qua là không thể để cho Vũ Sinh một mình.
83 “Ngươi không có việc gì, kia cha hắn……”
Hoắc Ngạn trầm mặc, y phải nói với bé như thế nào đây:“Cha ngươi thay ngươi cản một đao, đã chết. ”
“Lão nhân gia hắn là mỉm cười cách thế ……” Cuối cùng, Hoắc Ngạn rất nhẹ rất nhẹ nói.
84 Không gian nhỏ hẹp chậm rãi trở nên hôn ám, tiền viện lại bắt đầu ồn ào như mỗi ngày. Đêm lại buông xuống rồi sao?
“Chi nha”, đại môn cổ xưa lại phát ra thanh âm chói tai, khách nhân tuyệt đối không thể tưởng được nam phong quán hoa lệ còn có nơi rách nát đến bực này.
85 “Mã lão bản sao? Ta là Cửu, ta vào được không······” Trong phòng thật lâu không có tiếng đáp lại, ta nghi hoặc nhìn quy công liếc mắt một cái. Mà hắn nháy mắt làm cho ta đẩy cửa đi vào.
86 Ta không biết chính mình vì sao lại bị bán đi, lại là bị ai bán đi, tóm lại trí nhớ mà ta có là lúc có Cận ngay tại bên cạnh.
Năm ấy Cận mười lăm tuổi, trên danh nghĩa ta là gã sai vặt của hắn, nhưng hắn đối đãi với ta cứ như là người thân.
87 Biến chuyển xuất hiện vào ngày giỗ năm nay của Cận.
Hôm đó quá ngọ ta mang theo một vò nữ nhi hồng mà Cận thích nhất đi bái tế hắn. Tại thành Tấn Dĩnh này, có rất nhiều người nhớ rõ Cận, nhưng tới bái tế hắn cũng chỉ có ta.
88 Ta đột nhiên từ trong hồi ức thanh tỉnh, nhớ lại như vậy chỉ làm ta càng đau ······
“A ~” Vừa mới từ ký ức bước ra ta liền mất phòng bị, một roi quất đến, ta ngửa đầu kêu thảm thiết.
89 Ta nguỵ trang kiên cường, ta bắt buộc chính mình cao ngạo, bởi vì ta muốn ở lại chỗ này. Ta nói với chính mình không thể yếu đuối, không thể suy sụp, nhưng mà ta thất bại.
90 Một đôi tay to hữu lực ngăn cản thân mình ta suýt nữa ngã xuống,“Làm sao vậy?”
“Đau quá, ta đau quá……” Nước mắt mơ hồ hai mắt ta, ta giống người đang chơi vơi giữa dòng nước nắm chặt “tấm ván gỗ di động” duy nhất có thể cứu ta thoát vây.
91 “Trừng phạt cái gì?”
“Trừng phạt ngươi xem ta như thế thân của người khác, trừng phạt ngươi ở trên giường của ta nghĩ đến nam nhân khác!” Trác Anh bắt lấy cằm ta, cách mặt ta chỉ có một lóng tay nói.
92 “Thật xin lỗi……”
Bộ dáng mảnh mai thật sự là chọc người thương tiếc a! Đôi vai mảnh khảnh, đôi môi phấn nộn…… Thật sự là làm cho người ta hâm mộ lại ghen tị a, nếu phá huỷ hắn, làm cho hắn cũng dơ bẩn giống như ta, như vậy……
Đáy lòng có một thanh âm đang nói với ta,“Dựa vào cái gì ngươi sống ở địa ngục, còn có người lại không biết quý trọng hạnh phúc bên cạnh? Huỷ diệt hắn, huỷ diệt hắn……”
Huỷ diệt hắn? Ta như mê muội hôn lên đôi môi mềm ngọt kia.
93 “Các ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm áp lực lửa giận ở trong phòng vang lên.
Ta nghi hoặc nhìn về phía người tới, là Trác Anh! Gã đang tức giận? Nhìn nhìn lại Vũ Sinh bên cạnh…… Ta liền ngồi thẳng lên.
94 Đầu lưỡi kiêu ngạo tuần tra mỗi một tấc trong khoang miệng ta, cuối cùng ôm lấy lưỡi của ta cùng dây dưa.
“Hô…… Hô……” Nụ hôn vừa chấm dứt ta chỉ có thể nghiêng đầu hô hấp.
95 “Ta không muốn ……” Ta nắm chặt lấy vạt áo người đang ôm ta, lúng ta lúng túng nói.
“Ta biết……” Người nọ ôn nhu lau quệt nước mắt trên mặt ta.
“Ta rất đau……” Ta càng dựa sát vào ôm ấp ấm áp kia, điều này làm cho ta cảm thấy an toàn.
96 “Ngươi vẫn là không thèm để ý thân thể của chính mình như vậy sao?” Thanh âm nam nhân lạnh xuống.
“Ân?” Gã tức giận? Vì cái gì? “Cần để ý sao?” Ta nghi hoặc hỏi.
97 “Ta……” Ta thử mở miệng, nhưng nam nhân vẫn nhìn chăm chú vào ta lại đột nhiên xoay người rời đi.
Ta muốn bắt lấy gã, nhưng ta nên nói cái gì đây? Cầu gã tha thứ, hay là…….
98 Ở trong mắt gã, ta là cái gì? Cũng là vật thay thế Vũ Sinh sao?
Trên đường cùng Vũ Sinh dâng hương ta luôn luôn nghĩ đến mấy vấn đề này. Ta nói với chính mình: Làm gì phải để ý những việc này chứ? Ngươi muốn chính là ôn nhu của gã, còn việc trong lòng người kia là ai với ngươi không có một chút quan hệ nào!
Nhưng ý nghĩ như vậy cũng không làm cho ta dễ chịu, cho nên sau khi cùng Vũ Sinh đi chung quanh một chút, ta cũng chỉ là ôn hoà nói:“Còn chưa trở về? Ngươi không sợ nam nhân của ngươi?”
Trong lòng phiền não nên ta chỉ đi theo Vũ Sinh, không có lưu ý hoàn cảnh xung quanh, đến khi nguy hiểm đến chúng ta muốn tránh cũng không thể tránh.
99 “Ân ~” Ta khó nhịn vặn vẹo thân mình, ý đồ càng gần sát nhiều hơn thân thể đang ôm lấy ta, làm cho ta thoải mái.
Ta ở nam phong quán nhiều năm, các loại xuân dược cũng nếm qua không ít.
100 “Ngô ~” Ta hé mở đôi môi đón nhận nụ hôn của gã. Tay chân bị ngăn chặn, ta chỉ có thể vặn vẹo thân thể tìm kiếm sự an ủi,“Nóng quá……” Ta cầu xin người trên thân thương hại, cầu xin gã có thể giải trừ một thân khô nóng cho ta.