1 Lần đầu tiên Chu Chính gặp Tưởng Tiệp là vào sinh nhật hai mươi tám tuổi của mình. Cậu nhóc xinh đẹp này chính là một trong những món quà vô giá, độc nhất vô nhị mà anh nhận được.
2 Với tay tắt đèn, Tưởng Tiệp nghiêng mình nằm trong chăn, theo thói quen đưa một tay lên gối đầu. Giữa bóng đêm, hai mắt cậu mở thao láo. Tuy đã dọn đến đây một tuần rồi nhưng cậu vẫn lạ giường, hôm nào cũng trằn trọc quá nửa đêm mới ngủ được.
3 Căn nhà ngăn nắp giống như không có ai ở. Đồ đạc tầng trên vẫn nguyên vẹn chưa được động tới, ngay cả thảm trải sàn cũng không in một dấu chân. Có vẻ Tưởng Tiệp chưa hề lên đây ngó qua.
4 Từ rất xa, Tưởng Tiệp đã trông thấy Lâm Nguyên đang cầm hai cái gối đứng đợi ở trước cửa bảo tàng Phúc Địa. Cậu chạy nhanh tới, Lâm Nguyên thấy thế liền huơ huơ tay ý bảo cậu cứ từ từ.
5 Cuộc sống hiện tại của Tưởng Tiệp cũng không mấy khó khăn. Mỗi tuần Chu Chính đều đến căn penthouse ở một hai ngày, đa phần là vào cuối tuần, ở chung với anh ta dễ chịu hơn là Tưởng Tiệp nghĩ.
6 Chu Chính là một trong số ít những người Á Đông có vóc dáng cường tráng, là điển hình của kiểu tam giác ngược, vai rộng eo thon, cơ bắp được rèn luyện dẻo dai đầy sức sống.
7 “Chính ca, Tưởng Tiệp gọi, đường dây số hai. ”
Chu Chính đang ngả mình vào ghế da suy tính hành động tiếp theo, Thẩm Binh gõ cửa bước vào. Chu Chính lập tức cầm ống nghe lên, kết nối với đường dây số hai, hỏi ngay tắp lự:
“Cậu đang ở đâu?”
“Vẫn đang ở trường,” rõ ràng Tưởng Tiệp liên lạc bằng di động, tín hiệu không tốt lắm, bị xen lẫn bởi những tạp âm rè rè.
8 Tưởng Tiệp vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng nước. Cậu vừa cầm khăn lau đầu vừa bước ra ngoài phòng khách, một cơn gió lạnh thổi qua làm cậu run lên cầm cập.
9 Chu Chính cứ nghĩ sau vụ say xỉn hôm đó thái độ của Tưởng Tiệp ít nhiều cũng sẽ có chút thay đổi. Nhưng ngoài dự tính, sau khi tỉnh rượu, Tưởng Tiệp coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng không nhắc đến vụ mình khóc lóc thảm thiết, nét mặt vẫn thản nhiên như thường, không thân thiết cũng chả lạnh nhạt, tính cách lại không nóng không lạnh hệt như trước kia.
10 ‘Người Hàn’ nọ chìa tay ra:
“Chào cậu, tôi là Phó Hiểu Niên. ”
“Chào anh, tôi là Tưởng Tiệp. ” Tưởng Tiệp thân thiện trả lời.
“Tôi biết, tôi đã nghe đám Giang Sơn nhắc đến cậu từ lâu, bảo cậu trông hơi giống Hiểu Thanh, quả nhiên là hơi giống thật, nhất là ánh mắt.
11 Đạn bắn trúng thân cột, mảnh đạn văng ra cứa rách quần áo, nhưng nỗi sợ đã lấn át cảm giác đau đớn. Đột nhiên vai phải nóng rực lên, gần như đồng thời một bóng người to cao từ bên cạnh bổ nhào tới, tay che lấy đầu Tưởng Tiệp, mượn đà lao đến mà đè cậu nằm thụp xuống, tiện thể lăn một vòng đến nơi có thể ẩn núp.
12 “Em nói xem? Theo em thì vì sao?”
“Em hỏi trước, anh phải trả lời em trước. ”
“Thích em, không muốn nhìn em chết? Là anh kém cỏi, để em bị thương.
13 “Tình hình khi đó vô cùng hỗn loạn, Nhị thúc qua đời để lại vị trí của mình cho Chính ca, lúc ấy Chính ca mới hai mươi hai tuổi, nhiều người không phục, muốn lật đổ anh ấy.
14 Chu Chính cảm thấy gương mặt mình đang giữ lấy vô thức run lên, trong đôi mắt kia đã tràn ngập lo lắng.
“Em thật sự chưa làm chuyện này bao giờ sao?” Khoảng cách giữa khuôn mặt hai người lúc này chỉ là một ngón tay, nhưng Chu Chính vẫn không nóng vội.
15 Nắng mặt trời chói lóa rọi thẳng vào lớp cửa kính tối màu bao quanh tòa nhà, vạt sáng bị phản chiếu dội ngược ra, sắc bén như một lưỡi dao. Toàn bộ cao ốc nơi Chu Chính làm việc được tăng cường canh gác, bộ phận bảo vệ giám sát chặt chẽ việc ra vào, Giang Sơn vội vã bước ra khỏi cầu thang máy, mặt mày nghiêm nghị khác thường, hắn cúi đầu, bỏ qua đám đàn em đang tới tấp chào hỏi mình, trực tiếp bước thẳng vào phòng làm việc của Chu Chính.
16 Dưới sự rình rập đe dọa của bè lũ Kawakami, Chu Chính hủy bỏ rất nhiều hoạt động công khai, ngay cả trụ sở Hồng Môn Chí Công hội cũng ít đến hẳn, mọi sự vụ của Hồng Môn đều giao cho Phó Hiểu Niên phụ trách.
17 Chu Chính đờ người ra trong giây lát, não bộ ngừng hoạt động, một lúc sau, khi đã ý thức được chuyện mình vừa làm, anh mới nghiêng đầu gằn giọng: “Shit!”, không chần chừ lập tức đuổi ngay theo Tưởng Tiệp.
18 Đặc trưng thời tiết cuối mùa hạ là những cơn giông, mau đến mau đi nhưng cũng cực kì dữ dội. Từng tia chớp rạch nền trời đen kịt như bị vẩy mực thành những kẽ nứt màu bạc sáng lóe, gió lốc giống con thú hoang đói khát rượt đuổi đàn dê, quấy nhiễu mây đen trùm kín trên cao, khiến chúng tức giận kéo theo mưa nặng hạt, tới tấp va đập vào cửa sổ, như muốn đòi vào phòng.
19 Khi Thẩm Binh trở về đã là nửa đêm. Hắn trải một tờ giấy trắng lên bàn, mô phỏng lại đại khái tình hình mai phục của bè lũ Kawakami ở bến tàu.
“Trời tối quá, không quan sát rõ được, chỉ có thể đánh giá sơ bộ.
20 “Người lọt được vào mắt Chu Chính quả nhiên không tầm thường!” Vài tiếng vỗ tay lộp bộp vang lên, trong bóng tối dần lộ ra một khuôn mặt rặt nét Nhật Bản, mắt híp, mũi tẹt, khổ người nhỏ con nhưng toát ra vẻ lão luyện sau nhiều năm trui rèn, “Biết thần kinh nó có vấn đề liền nhằm ngay điểm yếu đó mà tấn công, chiêu này Chu Chính dạy mày sao?”
Gã vừa nói vừa đi tới, kéo Phó Hiểu Niên lại, nghiêm mặt nói:
“Mày nhìn cho rõ, nó không phải em trai mày, nó là tình nhân mới của Chu Chính.