21 Tháng mười vừa tới, tiết trời tựa hồ thay đổi chỉ sau một đêm. Mưa rơi rồi tạnh, tạnh rồi lại rơi, cuốn theo những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt. Khoảnh sân vắng vẻ giờ dậy mùi lá rụng ẩm ướt.
22 Tiệm sandwich Jimmy Zhang nằm ở đoạn giao nhau giữa đường St. Lawrence và Catherine. Gian ngoài của cửa hàng được lát gạch đỏ theo phong cách cổ xưa cuối thế kỉ 19, trước cửa trồng mấy cây ngô đồng cao lớn thẳng tắp, cành lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, mang đến một không gian mát mẻ hiếm có giữa mùa hè.
23 “Xin lỗi, ngại quá, ngại quá, ông đợi lâu lắm rồi hả?” Tiểu Chung kéo Tưởng Tiệp vào trong quán, “Ông tìm bàn đi, tôi đi gọi đồ, hôm nay tôi bao. ”
“Ờ, được, mà ông biết tôi muốn ăn gì không đấy?”
“Hề hề, cái loại anh em sinh đôi với que củi như ông trăm phần trăm chỉ ăn sandwich nhồi đầy rau chẳng quệt tí phô mai nào thôi.
24 “Tưởng Tiệp,” vẻ mặt Hạ Trọng Ngôn có hơi lúng túng, “Em hiểu lầm rồi. ”
“Em cũng mong tất cả chỉ là hiểu lầm, nếu như anh đồng ý không nghĩ ngợi xa xôi sang phương diện khác, thì em và anh còn có thể làm bạn với nhau.
25 “Cảm ơn học trưởng ạ! Cám ơn anh rất nhiều, anh bận bịu như vậy mà còn phiền anh đưa tụi em về, thật ngại quá. ” (học trưởng = đàn anh đàn chị khóa trên)
Tiểu Viên cảm ơn Hạ Trọng Ngôn không ngớt, Tiểu Chung cũng đứng cạnh cúi đầu khom lưng.
26 “Tôi đã giải thích xong tất cả các điều khoản trong hợp đồng,” Tưởng Tiệp ngồi đối diện với Chu Chính, nói, “Đương nhiên còn nhiều chi tiết chưa thể đề cập đến, sau khi về anh nên xem xét kĩ càng, nếu có thắc mắc bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi tôi.
27 “Cậu ấy từng bị ốm nặng, chắc lúc đó dùng thuốc đặc trị nên hiện giờ kháng sinh không có tác dụng,” vị bác sĩ được mời tới khám nói, “Nếu như không có hồ sơ bệnh án, vậy cần phải liên lạc với bác sĩ điều trị cho cậu ấy trước kia.
28 Tưởng Tiệp nhìn cặp đèn sau đuôi xe Chu Chính sáng lóe lên, vòng qua một khúc ngoặt rồi biến mất trong bóng tối. Cậu mỉm cười như có như không, quay người lại bước về phía căn nhà trọ của mình.
29 Mùa thu năm nay hình như tới sớm, bầu trời trong trẻo xanh vời vợi. Tưởng Tiệp đứng trước cửa sổ, trông xuống lớp lớp nhà cửa san sát nhau bên dưới, chen chúc quây cụm một chỗ, nhìn như một khu rừng rậm, chỉ có vài cây cao vọt lên mới có thể chia sẻ ánh nắng ấm áp và vòm trời bao la.
30 Đó là một chiếc du thuyền cá nhân cỡ vừa, Chu Chính đang đứng trước mũi thuyền, dáng đứng nghênh gió của anh khiến anh trông càng cao lớn. Tưởng Tiệp nhìn về phía bóng hình thân thuộc kia, nhét tay vào túi quần, khẽ khàng bước lên cầu thang.
31 Tại số 648 đường Guinness là một ngôi nhà ba tầng lát gạch đỏ, nó nằm thu mình trong một ngõ nhỏ giữa phố Tàu phồn hoa, tựa như một giọt nước lạc đường nơi đại dương sâu thẳm.
32 “Thua thì thua có sao đâu. Ui da!” Tưởng Tiệp kêu khẽ, “Anh là muỗi đấy hả, chích chỗ nào là sưng chỗ đó!”
“Ha ha, không phải tại da em quá nhạy cảm sao? Chưa thấy ai mới bị cắn một cái đã hằn lại vết như em.
33 “Vì sao? Nếu đã không còn gì đáng lo, vì sao anh vẫn phải ẩn náu?” Tưởng Tiệp chưa sẵn sàng xa cách Chu Chính sớm như vậy.
Chu Chính vỗ vỗ bờ vai Tưởng Tiệp, thì thầm vào tai cậu, “Em biết anh kiếm tiền từ đâu mà, tình hình hiện giờ em cũng rõ, sau này anh sẽ giải thích tất cả với em, em cứ liên hệ với Giang Sơn thường xuyên, cậu ta sẽ cho em biết tin tức về anh.
34 “Hay là rơi ở trên thuyền?”
Vào bữa tối ngày hôm sau, Tưởng Tiệp mới phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay không thấy đâu nữa.
“Không thể nào, tối qua lúc xuống thuyền anh vẫn còn thấy em đeo mà.
35 Chu Chính khẽ gầm lên, nhưng tay lại cẩn thận cởi tấm áo đầm đìa máu của Tưởng Tiệp. Vết thương nằm ở dưới xương sườn, rất sâu, nhất định là đã tổn thương đến động mạch chủ bụng, máu trào ra không ngừng.
36 Sau lớp kính dày, Chu Chính gần như không chớp mắt nhìn chăm chăm Tưởng Tiệp đang nằm bên trong. Có lẽ bởi chiều nay nắng chiếu ấm áp, hoặc đơn giản chỉ là bởi hi vọng của riêng anh, Chu Chính cảm thấy sắc mặt Tưởng Tiệp đã khá hơn đêm hôm nọ một chút.
37 “Tàn phế luôn đi cho đáng kiếp!” Giang Sơn ngồi bên cạnh giường, duỗi chân gác lên mép giường bệnh của Tưởng Tiệp. “Lúc được đưa vào viện, tình trạng của cậu rất tệ, ngay cả tiếng tim đập cũng không có, bác sĩ nói bóng gió rằng đừng nên hi vọng quá nhiều, Chính ca thấy thái độ bác sĩ như vậy thì cáu điên lên, không chịu gắp đạn ra, lại còn quăng đồ chửi bới loạn xạ khắp cả viện.
38 “Đi đâu vậy?” Khi Chu Chính giúp Tưởng Tiệp mặc áo len chui đầu để giữ ấm, Tưởng Tiệp cố nhích bằng được hai con mắt từ cổ áo ra, hỏi.
“Dẫn em đi xem cái này.
39 Sau khi tốt nghiệp Học viện Luật Đại học Northwestern, tiếp tục học lên chương trình kết hợp thạc sĩ và tiến sĩ ngành Tâm lý học tội phạm tại Đại học Chicago, hai mươi chín tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, là nghiên cứu sinh có IQ cao nổi tiếng nhất toàn trường, thông minh chăm chỉ, xinh đẹp giỏi giang.
40 Trước ngày Giáng Sinh, trời đổ tuyết như mọi năm. Tuyết rơi lả tả, toàn bộ khu rừng gần căn hộ của Chu Chính biến thành một cánh đồng tuyết trắng xóa.