1 Tôi thích đàn ông, nhưng tôi cần con trai, cậu không muốn bán công thì đi cùng luôn, con trai theo họ tôi, cậu vẫn có thể sống với nó. ”
Nghe có vẻ không tồi….
2 (nghĩa là ảnh đi đầu trong mọi công việc bằng phương thức ‘…’)
Hướng Thần ngồi trong phòng làm việc ngáp liên tục, Tiểu Vương ở bên cạnh ngẩng đầu, cười xấu xa nhìn hắn: “Không phải để phú bà bao rồi sao? Sao lại tới đi làm rồi?”
Hướng Thần dụi khóe mắt, dụi đôi mắt to đến chừng muốn rớt: “Cho dù là bị bao rồi, tôi cũng có nhân cách của tôi, có tôn nghiêm của tôi.
3 Cúp điện rồi Hướng Thần quay sang túm lấy cổ Hướng Bắc Bắc: “Ba mày mà uống gió Tây Bắc thì mày cũng phải uống theo!”
Hướng Bắc Bắc dương nanh múa vuốt đạp lên mỏm ô tô: “Ba còn túm cổ ba mày, ba mày sửa thành họ An!!”
“Khốn! Nhóc con! Ai mới là ba mày!”
“Thỏ già! Hãy chờ đấy! Con đi mách với cô giáo!”
An Triệt ở một bên nhìn với vẻ nghiền ngẫm, dừng xe ở một bên, vẩy điếu thuốc, Hướng Bắc Bắc bóp mũi vẻ ghét bỏ, Hướng Thần quét mắt một cái không nói chuyện, An Triệt thì phun một vòng khói: “Sao không đánh nhau nữa?”
Hướng Bắc Bắc tránh tay Hướng Thần mở cửa xe chạy đến ghế sau kề tai Hướng Thần, nói nhỏ: “Ba ba, chú An thối quá, chú ấy hút thuốc.
4 Hai ngày này, vành mắt đen thui của Hướng Thần đã sắp vượt lên cả gấu trúc, nửa đêm mắt mở trừng trừng không dám ngủ, có ý kiến cũng không dám nêu, lời đến bên môi thì thành: “An tổng, đắp chăn vào, đừng đá rơi.
5 “Ba! Thứ sáu đi họp hội phụ huynh cho con!”
Hướng Thần cúi đầu không nói chuyện.
“Ba! Thứ sáu đi họp hội phụ huynh cho con!”
Vẫn cúi đầu không nói chuyện như trước.
6 Hướng Bắc Bắc bị đóng cửa giam lại, lúc An Triệt về nhà thì ném nó vào phòng mình không cho ra, Hướng Bắc Bắc khản giọng kêu khóc, An Triệt vẫn không màng tới, lúc Hướng Thần tan tầm về vẻ mặt uể oải, ở phòng làm việc chịu mắng cả ngày, Hướng Thần tự nhận là năng lực sinh tồn còn mạnh hơn cả Tiểu Cường (con gián), cũng không đỡ nổi bắn phá mãnh liệt như súng máy của quản lý đầu trọc ấy, cả ngày trôi qua lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, lúc vào cửa An Triệt ngồi trong phòng khách đưa lưng về phía hắn, Hướng Thần lén thay giầy đi dán vào tường, An Triệt ngẩng đầu: “Lại đây.
7 Lúc từ quán bar ra, Tiểu Vương vẫn còn choáng váng, Quất tử vẻ mặt kinh ngạc sững người chưa tỉnh khỏi khiếp sợ, vốn hai cha con đang nhảy rất là hay, sao lại đột nhiên chạy tới một người đàn ông, tới thì tới đi, sao còn hôn Hướng Thần trước công chúng?? Tiểu Vương Hai mắt mê ly: “Tôi biết rồi… Đó là lễ nghi của người nước ngoài! Không có gì đáng ngại cả!”
Quất tử mặt dữ tợn đạp cho Tiểu Vương một cái: “Đó là một người Trung Quốc!!”
Lúc Hướng Thần bị An Triệt ôm xuống bục, con mắt trừng lớn sắp vượt quá cả đầu trâu, chả hiểu sao đang nhảy ngon lành thì người này chạy tới, nhảy thì cứ nhảy đi, bạn nhảy này tự nhiên là tốt hơn so với Hướng Bắc Bắc, thế nhưng… Ai cho anh vừa hôn vừa ôm chứ!! Đây không phải trong nhà… Úi! Trong nhà cũng không được.
8 Mười hai giờ trưa, hai cha con nằm dựa trên giường rốt cục bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa không ngừng, Hướng Thần dụi mắt đi ra mở cửa, ngoài cửa là một người nhân viên phục vụ mặc đồng phục, nhìn cánh cửa trước mặt bị mở ra, trên mặt nổi lên nét cười theo thói quen: “Tiên…” Chữ sau còn chưa nói ra, trên mặt đã nổi lên nét đo đỏ khả nghi, Hướng Thần gắng mở mắt nhìn cô bé đang xấu hổ trước mặt, hơi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng cảm thán: đây là mị lực bản thân a.
9 Hướng Thần dùng ngón tay gạt tóc trước mắt, một đôi mắt dài nhỏ nhướn về phía trước, một tay đút túi quần, thổi một nụ hôn gió cho An Triệt ở đường đối diện, sau đó từ từ đi qua, Hồ Dương đánh giá Hướng Thần đang chậm rãi đi tới, trong lòng thầm so sánh, cuối cùng cho ra một tổng kết là: bình hoa vỡ.
10 An Triệt đã từng thấy một mặt đường hoàng của Hướng Thần, có phần kiêu ngạo, có hơi ngông cuồng, những đặc tính này nếu ở trên người người khác là khuyết điểm, nhưng theo ánh mắt của An tổng, những điểm này của bản thân Hướng Thần lại vừa khéo, Hướng Thần giỏi phô bày bản thân, nếu có càng nhiều người quan sát hắn, hắn sẽ phô tất cả những cọng lông đẹp nhất ra, để mọi người thưởng thức, mặc dù có chút yêu tiền, nhưng cũng thiện tâm vui mắt.
11 Cơm Hướng Thần làm giống như con người của hắn vậy, nhìn thì có tiêu chuẩn tốt đấy, thế nhưng mùi vị thực sự không dám khen tặng, An tổng cầm chiếc đũa ăn hai miếng cơm, không còn động nữa, Hướng Thần thì vẫn nhiệt tình bắt chuyện: “An tổng ăn nhiều một chút!”
An Triệt lạnh mặt nhìn bát, nếu có thể ăn sao hắn không ăn? Đột nhiên cảm thấy Hồ Dương hình dung rất đúng, bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa….
12 Túm An Triệt đứng ở phía dưới thuyền hải tặc: “Say tàu hông?”
An Triệt không nói chuyện, Hướng Thần nghĩ chắc là anh ta bị choáng, người không say xe thì chắc cũng không say tàu, cơ mà…
“Tôi bị chóng mặt, đợi tới lúc trên thuyền rồi, lúc tôi choáng anh phải cố sức cố định đầu tôi vào ngực của anh để tôi giữ vững cân bằng, à, còn nữa, An tổng… Tôi không nói giỡn đâu, tôi thực sự bị say tàu đấy.
13 Lúc cô giáo Phương gọi điện tới, Hướng Bắc Bắc đang nhoài người nằm ngủ ngon lành trong lòng An Triệt, Hướng Thần ôm gối lòng khó chịu: thằng bé này đúng là đồ nịnh bợ.
14 An Triệt đang xử lý tài liệu trong tay, một tay nâng lên cầm cái cốc trước mặt, hửm, trống không, lông mày hơi nhíu lại, ấn đường dây nội tuyến: “Suzanne, lấy tài liệu cho hội nghị buổi chiều vào đây, rót cho tôi một cốc cà phê nóng nữa.
15 Lúc Hướng Thần vào cửa thì An Triệt đã về rồi, Hướng Bắc Bắc cầm một đóa hồng lắc qua lắc lại trước mặt Hướng Thần: “Cô giáo Phương nói con là đứa trẻ thông minh nhất lớp A, cho dù có một ông bố ngốc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc phát triển trí khôn của con.
16 Sáng sớm thức dậy trước đưa Hướng Bắc Bắc tới trường, thằng bé vẫn nhắc tới chuyện hôm qua như trước, Hướng Thần bắt đầu chân chính xét lại vấn đề giáo dục của mình….
17 Sau khi Hướng Bắc Bắc mất tích hai ngày, cảnh sát lập chuyên án, cùng mất tích với bé còn có mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ gần đó. Nếu như nói trước đó còn ôm chút hy vọng bé nhất thời ham chơi quên về nhà, vậy hiện tại đã không còn đơn giản như vậy, thời gian hai ngày nói dài cũng không dài lắm, nhưng Hướng Thần lại trở nên gầy gò hơn, hai gò má hõm sau vào, tơ máu đầy mắt.
18 Sau khi ăn cơm xong, Hướng Bắc Bắc túm cánh tay An Triệt không buông: “Cháu muốn ngủ cùng ba ba và chú An. ”
Hướng Thần vẻ mặt cảm động, đầu gật như muốn rụng, buổi tối, Hướng Bắc chen ở giữa hai người cười tươi rói nghĩ tới McDonald ngày mai, hai người lớn thần kinh căng thẳng rốt cục hoàn toàn thả lỏng, Hướng Thần vừa đặt đầu vào gối thì đã ngủ, còn ngáy khe khẽ nữa, An Triệt trợn tròn mắt nhìn trần nhà… Sau khi trải qua khúc nhạc đệm nho nhỏ vốn có thiện cảm với Hướng Thần, giờ thì hoàn toàn ngược lại, hơn nữa rõ ràng ngáy quá mức rồi… Nghe tiếng ngáy yếu ớt bên tai, An tổng thở dài: thích thì thượng đi… Lề mề cũng không phải biện pháp.
19 Ba người mơ mơ màng màng ngủ cả buổi sáng cuối cùng đã bị đánh thức bởi tiếng choang choang do Hồ Dương cầm thìa với vá xào đập gây nên, Hướng Bắc Bắc nhắm mắt ngửi thấy mùi cứ thế chạy ra ngoài, Hướng Thần ngáp một cái rồi vẫy tay với Hồ Dương: “Hê ~, mèo hoang.
20 Sáng sớm ngày thứ bảy, Hướng Bắc Bắc chạy bình bịch đến gian phòng của Hướng Thần: “Ba ơi, ba mang con đi một chỗ có được hay không…”
“Đi đâu?”
Thằng nhỏ lắc lắc hộp đựng tiền của nó: “Lần trước con lạc đường, một bác ăn xin đã chỉ đường cho con, còn cho con một chiếc bánh bao… Con nói chờ con về nhà rồi sẽ mua thật nhiều bánh bao cho bác ấy, ba mang con đi đi mà.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 37