1 “Ha hả, ta rốt cục cũng có con trai! Đan Hổ ta rốt cục cũng có con trai!”Tướng sĩ nhìn Đan thống soái của bọn họ đã ngắm con trai hắn suốt một giờ liền.
2 Hoàng thượng đúng là thật khó hầu hạ. Đan Hoành cũng các cô gái thi tuyển tú nữ lần này đều được các thị vệ trông coi công hoàng cung buổi đêm đưa vào.
3 Đan Hoành thề rằng hắn đã vô cùng cố gắng để có thể bị loại, ấy vậy mà hắn cứ từng bước từng bước thuận lợi vượt qua các vòng thi, quả thật là mấy vị chủ khảo đầu óc có vấn đề.
4 Đan Hoành quỳ sát chân tường, hai mắt đảo quanh, hai bàn tay hắn siết chặt, rồi nới lỏng ra, rồi lại siết chặt lại. Phải chăng là Đan Hoành đang rất là căng thẳng?Kì thực không phải, Đan Hoành đang tính toán xem liệu hắn có bao nhiều đường thoát thân, và đường nào thì thành công nhất.
5 Đan Hoành đưa tay kéo một cái góc chăn về phía mình, run run hỏi:“Muôn tâu Hoàng thượng, người cầm dao làm gì?”“Trẫm muốn giết con chim này để lấy chút huyết”.
6 Đan Hoành vì vừa có một bằng hữu mới nên rất vui vẻ. “Ngươi là nữ nhân của Hoàng thượng sao?”Ninh Bình có chút không tin nên hỏi lại. Đan Hoành hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ.
7 “Lão Thiên ơi!”Đan Hoành tuyệt vọng ngồi chồm hổm dưới đất, lấy tay ôm đầu. Hắn mà ôn lương thục đức cái nỗi gì?Đối với việc lý giải sai lệch của Hoàng thượng về những hành động của hắn, hắn quả thật là rất đau đầu, tự dưng lại đứng hàng cửu tần, làm hoàng phi của Hoàng thượng.
8 “ Làm phản, đúng là làm phản, người đâu, mau bắt cô ta đè xuống cho ta!”Ngay sau khi Đức phi quát to ra lệnh, hai thái giám đứng đằng sau Đức phi liền bước lên, hướng về phía Đan Hoành.
9 Đồng ý với lời đề nghị của Đan Hoành, hai người thái giám được lưu lại trong viện của hắn. Hoàng đế sau khi đuổi Đức phi về, liền kiên trì bắt Đan Hoành lên giường nghỉ.
10 Đêm hôm ấy, người nhà của Đan Hoành nhận được thánh chỉ đặc biệt của Hoàng thượng, để sáng hôm sau vào cung. Sáng sớm hôm sau, Đan Hổ cùng mười một bà vợ cùng tiến cung.
11 Đêm đó, Hoàng đế quả nhiên bớt chút thời gian qua chỗ Đan Hoành. “Hoàng thượng, ngài gần đây bận việc gì vậy?”“Nhị hoàng tử của Bắc Phiên quốc mấy ngày nữa sẽ tới nước ta, mấy ngày nay trẫm cùng các đại thần thương nghị việc ứng đối, tầm ba ngày nữa mọi việc xong xuôi, lúc đó trẫm sẽ có thời gian ở bên nàng, thế nào, ở trong cung buồn chán nên không vui sao?”“Người Bắc Phiên!”Đan Hoành nghe thấy tên Bắc Phiên liền cảm thấy tức giận, trước đây hắn sống trong quân doanh, hơn mười vạn tướng sĩ luôn phải túc trực ở biên cảnh không được về nhà là do Bắc Phiên quốc thường xuyên quấy phá, hai bên thường xuyên phải đánh nhau.
12 Tham gia vào chính sự ư? Đương nhiên là phải tìm lúc Hoàng thượng đang bàn chính sự mới được, Đan Hoành liền đứng không xa trước cửa Ngự thư phòng theo dõi, để tìm cơ hội.
13 Hoàng đế phủi bụi đất bám trên bản tấu chương, đoạn mở tấu chương ra coi, sau đó cuộn lại, cầm ở trên tay. “Ái phi, nàng có biết rằng dám phê linh tinh vào tấu chương sẽ bị trị tội không?”Đan Hoành lén cười trộm, trị tội, vậy là tốt rồi, xem ra cách này có tác dụng a~ Thật là nếu được trị tội, hắn cầu còn chả được, nhưng nếu biểu lộ thái độ vui mừng, e rằng sẽ bị nghi ngờ, xem ra phải biểu hiện đúng hoàn cảnh một chút.
14 “Ninh Bình, ngươi làm cái gì vậy?”. Đan Hoành quát hỏi. Ninh Bình dùng một tay bịt miệng Đan Hoành. Đoạn cúi đầu, ghé sát tai Đan Hoành nói:“ Ngươi không muốn sống nữa à? Nói nhỏ một chút”.
15 Hoàng đế mấy ngày nay thật sự không hiểu Đan ái phi của y muốn gì. Cách đây hai ngày, ái phi kéo y ra Ngự hoa viên luyện võ, sau đó mấy ngày nay kéo y đi khắp hậu cung thám hiểm, có điều những nơi mà ái phi của y đưa tới lại càng ngày càng….
16 Hai ngày tiếp đó, mọi người đều tập trung chuẩn bị cho việc Nhị hoàng tử của Bắc Phiên sẽ tới, còn Đan Hoành thì phải vô cùng vất vả mới cắt đuôi được đám cung nữ và thái giám.
17 Đan Hoành ngồi xem, càng xem lại càng thấy tức giận. Thì ra là cố tình thua sao? Đứa ngốc nhìn vào cũng có thể nhận ra! Hắn thà ngồi xem xiếc còn hơn ngồi xem cái này, thật ức chết đi được!Đan Hoành nghĩ bụng, có ngồi đây hậm hực cũng chẳng được kết quả gì, vậy nên hắn quyết định tiến lên trước để nhìn rõ xem Nhị hoàng tử Bắc Phiên bộ dạng ra sao, đây mới chính là mục đích chính của tối nay, có điều nơi hắn ngồi ở xa quá nên không thể nhìn rõ mặt mũi Nhị hoàng tử.
18 Tiểu hoàng tử phi của Bắc Phiên vung quyền đánh tới, Đan Hoành liền lách mình tránh đòn. Đan Hoành thầm nghĩ, nữ nhân Bắc Phiên này quả thật xuất thủ rất nhanh, hắn chỉ vừa mới mái ngắm bộ ngực của nàng ta một chút, vậy mà tý nữa thì mắt bị đánh cho thâm tím rồi, xem ra cần phải chú tâm mới được.
19 Đan Hoành bước về phía Hoàng đế, chìa tay ra. Hoàng đế bình tĩnh nhìn hắn, đoạn đưa tay nắm lấy tay Đan Hoành, người hơi nhích sang một bên, chừa một khoảng trống trên long ỷ, ý bảo Đan Hoành ngồi xuống.
20 Thân là hoàng phi, muốn gặp mặt thân nhân chẳng lẽ dễ dàng vậy sao? Hậu cung đâu phải cứ muốn vào là vào được,phải đi đăng ký ở phủ nội vụ, sau đó cứ cách 100 ngày lại sắp xếp để một vị cung phi được gặp người nhà, có những phi tần tới mười năm trời mà chưa từng gặp lại người thân.