41 Kể từ ngày đó, Đan Hoành lại thêm một bệnh nữa, đó là đương yên đương lành thì tự dưng nhìn xuống tay mình rồi đắc ý cười hắc hắc, ai không biết còn tường hắn trúng tà.
42 Ăn xong bữa tối, vốn hắn định đi tìm Hoàng thượng, có điều bỗng cơ thể nhũn ra vô lực, càng nghĩ càng không hiểu, hôm nay hắn chỉ có nhảy lên nóc nhà để ngắm quang cảnh phía đằng xa thôi, không có hoạt động gì mấy a, chắc có lẽ lâu ngày ở trong cung, thể lực bị nghẹn ứ, thế là Đan Hoành quyết định đi ngủ.
43 Sáng hôm sau, ánh nắng hắt từ khung cửa sổ xuống giường làm Đan Hoành tỉnh giấc, thế nhưng toàn thân đau nhức uể oải khiến hắn không muồn ngồi dậy. Đan Hoành ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm nhìn một lúc cũng nhận thấy là trời đã sáng, hắn thử cử động ngón tay, thật may là ngón tay vẫn cử động rất tốt, xem ra hôm qua chỉ là do hắn gặp ác mộng.
44 Hoàng đế ngẩn người một lúc mới phát hiện Đan Hoành đã ra tới cửa tẩm cung, liền ra lệnh cho hai thị vệ. “ Mau theo quý phi nương nương, trẫm phải biết được hắn đi đâu, hảo hảo coi chừng hắn, nếu như Hoành khanh mà bị mất mội sợi tóc trẫm sẽ xử các ngươi tội chết”.
45 Mẹ nó! Hoàng đế dùng mánh khóe! Vắt óc nghĩ ra ba điều kiện kia, không những thù không báo được mà lại còn chả thu được tý lợi lộc gì, vốn cứ tưởng sau này sẽ vô cùng thoải mái tự do, thế nhưng sự thể không như hắn tưởng.
46 Đan Hoành cầm mật chỉ từ tay Hoàng đế, nhanh nhanh tiêu sái ra ngoài, hắn quyết định hôm nay sẽ trở về cung của hắn để chuẩn bị, sáng mai sẽ ra cung sớm.
47 “Chúng ta không phải là bằng hữu”. “A? Không phải là bằng hữu sao? Chẳng phải chúng ta thường xuyên nói chuyện sao?”“Không phải. Chúng ta là phu thê a”.
48 Sáng sớm hôm sau, khi Hoàng đế tỉnh dậy, định vượt qua người Đan Hoành để bước xuống giường thì Đan Hoành vươn tay giữ cổ chân y lại. “Hoành khanh, đừng nháo, trẫm phải lâm triều”.
49 Người kia nhìn Đan Hoành, xác nhận lại:“Cái này cho ta?”“Đúng, là cho ngươi”. “Không làm không nhận thưởng, chúng ta không quen biết, nếu ta nhận lễ vật của các hạ xem ra không tốt lắm, chẳng lẽ các hạ cần ta trợ giúp, chỉ cần không giết người, không làm việc gì trái lương tâm thì chuyện gì ta cũng có thể làm.
50 Ninh Bình nghe hạ nhân bẩm bảo, từ phía tường của hoàng cung có 6 người nhảy vào phủ, thế nhưng mấy người này xem chừng không có vẻ là đột nhập vào phủ để ám sát, có điều thân phân bọn họ bất minh, hạ nhân đành chỉ đứng quanh nhìn, phái người chạy đi báo cho y.
51 “Hoàng thượng mới nở nụ cười, tâm tình người mới có thể thả lỏng, bởi vậy chỉ cần ngài ở bên cạnh Hoàng thượng, nô tài cam tâm tình nguyện để ngài trách phạt”.
52 Thế là Đan Hoành cân cân khổ khổ ngoan ngoãn ở trong cung suốt hơn một tháng trời mà không hề ra khỏi cung lần nào, chờ a~chờ a~kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc.
53 Đáp ứng Ninh Bình không ra cung trong vòng ba tháng, Đan Hoành ngồi trong cung buồn chán muốn chết, ngồi sau bình phong lúc Hoàng đế thượng triều cũng không thú vị như trước nữa, Hoàng đế sau khi hạ triều đều vào ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, phê tấu chương xong là tới bữa trưa.
54 Hoàng đế đem phong luyện công cho Đan Hoành, Đan Hoành dĩ nhiên là cầu còn không được. Hoàng đế sắp xếp dành hẳn một ngày đến xem Đan Hoành bố trí phòng luyện công, coi như cũng để từ biệt căn phòng lưu giữ bảo tình cảm, ý tứ trước kia (anh hoàng đế dùng phòng này để ngồi tự kỉ a)Đan Hoành sai cung nhân mang những binh khí mà hắn đã chọn đến, đặt ở phòng luyện công rồi cho bọn họ lui, rồi tự mình sắp đặt các binh khí.
55 Đan Hoành nhờ một câu nói mà cứu nguy cho Thạch Thành, có điều cũng mang tới không ít phiền phức. Đương lúc tiểu quận chúa lại tìm tới Thạch Thành phiền phức, Thạch Thành vì khí quá liền nói thẳng ra, Đan Hoành đứng một bên phụ họa.
56 Tối hôm sau, Đan Hoành đúng hẹn đi gặp quận chúa, hai người bày tiệc rượu, cùng nâng cốc, Đan Hoành vốn định khuyên quận chúa mở tâm thoáng ra một chút, hơn nữa hắn cũng sẽ quan tâm tới việc của quận chúa.
57 Sáng sớm hôm sau, ngay khi cửa cung vừa mở một cỗ xe ngựa lặng lẽ đưa Đan Hoành cùng tiểu quận chúa đi về hướng Bắc. Vào thời điểm lâm triều, Hoàng đế cũng không lên điện, đây là lần đầu tiên kể từ khi đăng cơ tới nay Hoàng đế không thượng triều.
58 Đan Hoành rời cung đã được hai năm, bên ngoài phòng luyện công ở hoàng cung Đại Đồng quốc, Tiểu Tuyền Tử bồn chồn đứng chờ ở cửa, Hoàng thượng vào trong đã hai canh giờ nhưng hoàn toàn không có ý định bước ra ngoài, có điều y biết y không nên vào quấy rầy Hoàng thượng, bởi vậy y không biết làm gì khác hơn là đứng bên ngoài lo lắng suông.
59 Ngồi ngốc trong nhà giam cũng đã mấy ngày, ngày nào Ninh Bình cũng đến thăm hắn, thế nhưng nhất quyết không chịu thả hắn ra, khiến Đan Hoành rất tức giận.
60 “Hoàng thượng, ta muốn…. ” Đan Hoành vừa nói tới đây liền cảm giác bàn tay đang đặt bên hông của hắn chợt siết chặt thêm. “Hoành khanh, trẫm sao lại không muốn, chỉ là trẫm lo khiến ngươi sợ, đợi đêm nay đi, tới chỗ nghỉ, trẫm cùng ngươi tắm rửa thay y phục, sau đó trẫm sẽ bồi thường cho ngươi”.