1 CHƯƠNG 1
Cắm chuỷ thủ vào lớp đất đen, Ôn Phong mệt mỏi, dựa vào một gốc cây, từng lọn tóc đen của anh dính vào trán. Mồ hôi chảy ra như tắm, trên da cảm thấy rất nóng, bộ quần áo cũng ướt bó sát vào người, làm cho Ôn Phong cảm thấy khó chịu vô cùng.
2 CHƯƠNG 2
Khói bay lên, ánh lửa xuyên qua tầng tầng cành lá, tạo thành một mảng đỏ. Để đốt đống lửa này, dị thú đã tìm một triền núi hơi cao.
Nó dựng lên một cái giá gỗ, vắt những thứ đồ ngụy trang của con mồi lên đó, hơi nước trắng bay ra nghi ngút.
3 CHƯƠNG 3
Thực vật màu xanh biếc, thân cây thẳng, cành rắn chắc, trên phiến lá mỏng manh có thể nhìn thấy rõ từng gân lá. Hai ngón tay của Ôn Phong nhẹ nhàng vò phiến lá, thấy có chất lỏng màu xanh chảy ra, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của thảo dược.
4 CHƯƠNG 4
Gió lạnh gào thét trên vách đá đen cao vút, ánh sáng vàng của ngọn lửa lay động trong gió.
Ôn Phong cúi người, yên lặng ăn miếng thịt nướng trong tay mình.
5 CHƯƠNG 5
Cột nước rơi xuống, nhiệt độ lạnh như băng, Ôn Phong đứng ở dưới dòng nuớc, hai tay ôm lấy phần ngực đơn bạc, rùng mình.
Tuyết trên đỉnh núi tan thành nước, róc rách chảy xuống, chạm vào làn da ấm áp, làm nổi lên từng đợt da gà.
6 CHƯƠNG 6
“Duy Tạp Tư! Con mẹ nó, ngươi đừng có được thể lại quá đà nhé!” trong đêm khuya tối đen, trong thạch động màu da cam truyền ra tiếng phẫn nộ gầm rú.
7 CHƯƠNG 7
Khí lạnh nhè nhẹ thổi qua cửa động, quét qua làn da lộ ở ngoài không khí của Ôn Phong, làm cho lông tơ trên làn da trắng nõn kia dựng đứng lên.
8 CHƯƠNG 8
Cành cây khẳng khiu màu rám nắng, vỏ sần sùi thô ráp, từng cành từng cành quấn lấy nhau, lá cây khô vàng rụng xuống, bay lả tả trong gió lạnh, phát ra tiếng kêu sàn sạt.
9 CHƯƠNG 9
Sáng sớm mùa đông, ánh sáng hôn ám, gió lạnh gào thét không ngừng, làm rung động cành cây, tuyết trắng phản xạ ra ánh sáng loang loáng.
Bông tuyết trắng vẫn bay xuống, phủ lên trên đỉnh chiếc mũ da thú của Ôn Phong một tầng tuyết mỏng.
10 CHƯƠNG 10
Đêm đông yên tĩnh, những bông tuyết rơi xuống, phát ra thanh âm rất nhỏ.
Ánh lửa chiếu sáng thạch động, Ôn Phong cuộn mình trong lông tơ mềm mại, nhắm chặt hai mắt, lông mày nhăn lại, bàn tay để lộ ra ngoài dùng sức gãi, làn da để lại những vết cào hồng hồng, trên làn da non mịn vô cùng rõ ràng.
11 CHƯƠNG 11
Trong thế giới tuyết trắng xoá, cuồng phong gào thét, tiếng hai dị thú trầm thấp gầm rú rõ ràng truyền vào trong động.
Tiếng gầm gừ của dị thú mang theo rung động lớn, làm cho nước trong thùng gỗ khẽ gợn sóng.
12 CHƯƠNG 12
Trên vách đá treo leo ngưng kết một tầng băng dày, mặt băng tuyết trong suốt dưới ánh sáng mặt trời trở nên trơn bóng.
Có một dị thú cao lớn bám chặt trên vách đá cao, thú trảo sắc bén đâm sâu vào lớp băng cứng rắn.
13 CHƯƠNG 13
Nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, lớp tuyết tích tụ trong mùa đông ở trên đỉnh núi bắt đầu tan ra, nước tuyết không ngừng ngấm xuống mặt tiếp giác giữa băng và đá.
14 CHƯƠNG 14
H … H … H……… ??!!!
Ôn Phong giơ chân đá bàn tay đang đặt trên mông mình ra, lại động đến dị vật đang nhét trong cơ thể, làm anh đau đến mức hít mạnh một hơi.
15 CHƯƠNG 15
Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh sáng mặt trời chói lọi, rất thích hợp cho việc đi chơi dã ngoại, vì vậy Ôn Phong lôi hết da thú trong động ra, phơi trên mặt đá.
16 CHƯƠNG 16
Chiếc đuôi to dài quấn quanh eo Ôn Phong, anh áp má vào lưng Duy Tạp Tư nên nhìn mặt anh có vẻ hơi biến dạng, cảnh vật không ngừng biến hóa xung quanh anh.
17 CHƯƠNG 17
Tro bụi trong nhà đá đã được quét tước sạch sẽ, những mảng đá lớn lộ ra bề mặt nhắn mịn thoải mái. Ôn Phong vỗ vỗ tay đứng lên từ mặt đất, từ chỗ thắt lưng truyền đến cảm giác mỏi nhừ, anh vươn vai vươn lưng một chút, đi đến cạnh giường đá rồi thoải mái nằm lên trên.
18 CHƯƠNG 18
Nhà đá kín lắng đọng thứ không khí yên tĩnh, một tiếng hừ nhè nhẹ vang lên từ chiếc giường đá rộng, Ôn Phong thức dậy từ giấc ngủ sâu. Anh mở hai con mắt mông lung sương mù, mê mang nhìn ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở trên đá truyền đến.
19 CHƯƠNG 19
[H… H thực sự đến đây… ×,,×~~]
Ngón tay của Ôn Phong dần dần cuộn lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, anh cử động thân thể cứng ngắc, cố bước những bước chân nặng nề, khuôn mặt tái nhợt hơn bao giờ hết.
20 CHƯƠNG 20
Nhà đá rất im lặng, có chút ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe hở chiếu vào bên trong.
Ôn Phong nằm trên mặt giường đá, hai má vùi vào lớp da thú sạch sẽ mang theo mùi mặt trời ấm áp, thân thể mỏi mệt lười biếng không muốn nhúc nhích.