1 Diệp Tuấn bị cha mình bằng một đạo lệnh gấp lửa cháy triệu tập về nhà. Cậu hơi nghi hoặc một chút. Từ khi cậu lựa chọn con đường Âm nhạc này, cha cậu đã lâu không còn đếm xỉa đến cậu nữa.
2
Diệp Nhất Quân nhìn người đối diện đang từ từ bưng cốc cà phê dùng thìa quấy cà phê mà nhíu chặt mày. Y rất không vui mà mở miệng: “Tổng giám đốc Vưu muốn thế nào mới chịu buông tha cho Tiểu Tuấn nhà chúng tôi?”
Người đối diện như nghe được chuyện cười, nhíu mày: “Buông tha? Tôi với em ấy vừa không có thù, còn nói gì tới buông tha?”
Trán Diệp Nhất Quân nổi gân xanh, vỗ bàn đứng dậy, túm chặt lấy cổ áo đối phương nói: “Không thù mà mày chèn ép công ty bọn tao? Không thù vậy mày có ý đồ gì với Tiểu Tuấn?”
Người đối diện chỉ nhìn cổ áo nơi mình bị nắm, nở nụ cười nhẹ, chợt nắm bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình của Diệp Nhất Quân, đẩy ngã ra sau y, sau đó dùng đầu gối đỉnh lên bụng y.
3 Cuối cùng xe ngừng lại ở một quán ăn bên ngoài tại trang trí đơn giản theo kiến trúc Giang Nam. Diệp Tuấn mở mắt ra, hơi giật mình, cậu cho rằng, Vưu Diệc Thanh chắc chắn sẽ có hành vi của nhà giàu mới nổi, chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt, khoe khoang tất cả của mình, chắc chắn sẽ tới những nơi như nhà hàng Tây trang trí vàng son lộng lẫy hoặc khách sạn năm sao gì đó, cũng không ngờ đứng ở nơi đơn giản như vậy.
4
Hôm sau, từ đầu đường đến cuối ngõ của thành phố B đang sục sôi thảo luận một tin tức: Tinh anh trẻ mới xuất hiện giới kinh doanh thành phố B muốn kết thông gia cùng nhà họ Diệp!
Nhưng nhà họ Diệp không có con gái mà, kết hôn với ai đây?
Chính… chính là?
Có người nói ông Diệp muốn đưa thằng con thứ hai của ông ấy gả đi ~ thực sự là nghiệp chướng mà! Cậu có biết con thứ hai nhà họ Diệp là ai không?
Chính là người chỉ huy ban nhạc trẻ tuổi của thành phố chúng ta, tôi thấy trên ti vi, đẹp trai lắm! Chà chà ~Vậy mà cũng ông Diệp đành lòng ~
Tin tức quả nhiên bị Vưu Diệc Thanh công bố cho giới truyền thông, cuộc sống yên bình của Diệp Tuấn bị phá vỡ.
5 Trong một nhà hàng lớn sang trọng, lúc Diệp Tuấn chạy tới thì tất cả mọi người đều đã có mặt, tất cả ánh mắt ở đây đồng loạt nhìn vào người cậu. Điều này làm cho cậu không khỏi có chút căng thẳng.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những việc phức tạp cho lễ cưới dần được xử lý ổn thoả, Diệp Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
7 Lễ cưới được tổ chức oanh oanh liệt liệt, cả trong và ngoài giáo đường đều chật kín người, chen chúc nhau không còn chỗ trống, những ánh đèn nháy ra từ máy chụp ảnh loé ra không dứt để bắt kịp những hình ảnh của lễ cưới đưa lên truyền thông.
8 Hôm sau, khi tia nắng sớm đầu tiên bé nhỏ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào chăn, Vưu Diệc Thanh tỉnh lại. Người trong ngực không biết thay đổi tư thế từ lúc nào, mặt quay về phía mình, tay khoát lên eo mình, cứ thế ngủ say sưa.
9 Diệp Tuấn chìm đắm ở phòng sách cả ngày, chờ cậu phục hồi tinh thần lại thì trời đã tối sầm. Cậu đặt sách xuống, đi xuống lầu.
10 Hôm nay, khi Diệp Tuấn đi ra từ phòng dàn dựng và luyện tập tiết mục thì đã nhìn thấy Vưu Diệc Thanh nâng một bó hoa hồng to kiều diễm ướt át đứng tựa ở bên cạnh xe, cười như thằng ngốc chờ cậu.
11 Trong lòng Diệp Tuấn đầy hỗn loạn, mâu thuẫn. Cậu cầm bản nhạc lên, giọng nói ngày thường đáng yêu nay bỗng cực kỳ đáng ghét, trong đầu cậu càng hỗn loạn, làm lửa giận trong lòng cậu càng bốc cháy dữ dội.
12 Hôm sau khi Diệp Tuấn mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ tỉnh lại, thì Vưu Diệc Thanh đang bưng điểm tâm với tư thế có chút khó khăn đi tới. Diệp Tuấn chợt không biết nói gì, người này tối qua làm kịch liệt như vậy cũng không đau sao? Sao còn hăng hái đi làm bữa sáng.
13 Ngày Giao thừa đó, Diệp Tuấn không đi biểu diễn, mà chỉ ở phòng sách không chịu ra ngoài. Bên ngoài, tiếng pháo náo nhiệt tưng bừng, tiếng cười đùa vang lên không dứt, trong đầu của cậu lại vẫn còn quanh quẩn câu nói kia của cha mình: “Con đang liều mạng theo đuổi con đường âm nhạc của mình, dường như tất cả những thứ khác đều không quan trọng với con.
14 Ăn tết xong, trở về với cuộc sống bận rộn công việc. Ba tháng nữa Diệp Tuấn phải ra nước ngoài biểu diễn, nên gần đây phải tập luyện khá nhiều lần. Công việc của cả hai đều rất bận, thời gian gặp mặt thật càng ngày càng ít.
15 Dù Diệp Tuấn thần kinh thô như thế nào đi nữa cũng cảm thấy gần đây Vưu Diệc Thanh khác thường. Cậu nhíu mày nhìn người ăn cơm có chút mất tập trung bên cạnh, nghĩ mãi cũng không ra.
16 Triền miên qua đi chính là biệt ly đến gần. Diệp Tuấn nằm trong lồng ngực Vưu Diệc Thanh, có một ít không nỡ hiếm thấy. Chỉ có không gặp một tháng mà thôi, mình mà cũng trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
17 Chuyện đêm đó cứ như vậy mà bỏ qua. Rốt cuộc cũng là tri kỷ nhiều năm, còn là đồng nghiệp hợp tác không kẽ hở nhiều năm, Diệp Tuấn và Ngưu Húc không lúng túng nhiều lắm.
18 Thực ra, điện thoại Diệp Tuấn từ khi xuống máy bay tới giờ còn không có cơ hội mở, Diệp Nhất Quân cứ quấn quít lấy cậu nói chuyện, nên sau đó cũng quên mở ra.
19
Tuy nói bây giờ nguy cơ đã tạm thời được loại bỏ, nhưng tâm trạng Vưu Diệc Thanh vẫn không thể bình tĩnh lại, lời Diệp Nhất Quân và Ngưu Húc cứ xoay quanh ở trong đầu của anh: “Tiểu Tuấn không phải trời sinh đã thích đàn ông, dựa vào cái gì phải bên cậu cả đời hả hả?”
Tháng ngày trở về trạng thái gió êm sóng lặng, Diệp Nhất Quân thấy Diệp Tuấn cũng thích Vưu Diệc Thanh thì thái độ đối với anh cũng hơi buông lỏng có chút.