1
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Trong đại sảnh trang trọng của Hoàng gia hôm nay có mặt đông đảo các nhân vật chủ sự của các chi nhánh dưới trướng Hoàng gia.
2
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Ở trong thế giới của y, từ trước đến nay chỉ có hai loại người: được cần và không được cần.
3
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Đã……. bốn năm rồi…. . Cảm thấy cứ như một cái chớp mắt thoáng đã bốn năm trôi qua, thật là nhanh!
———
Đêm khuya, đã hơn 11 giờ, đội công nhân vệ sinh phụ trách vệ sinh tòa nhà lục tục hoàn thành công việc của mình, sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người rất nhanh thay bộ đồ lao công trên người ra, thu dọn đồ đạc sau đó tụ thành từng nhóm rời khỏi tòa nhà có vẻ âm u đáng sợ này.
4
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Hắn không thể chấp nhận chính mình một lòng say mê liền bị người nọ cô phụ như thế, hắn càng không thể chịu đựng được tình ý của bản thân lại bị người nọ cùng với người đàn bà kia phá vỡ, ô nhục, hắn tuyệt đối không chấp nhận!
——–
Trong một sảnh đường trống trải, thoáng đãng mang hơi hướm lạnh lẽo, Hoàng Hân Duật thần sắc bình tĩnh, Mạc Quân Trình thần tình kinh hoàng, một đứng một ngồi sofa, không nói gì chỉ im lặng nhìn nhau.
5
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Mặc kệ em bây giờ còn yêu hay không yêu tôi, tôi chỉ biết tôi phải có em! Muốn tôi khoan hồng độ lượng chắp tay đem em tặng cho ả đàn bà kia là chuyện không có khả năng! Mặc kệ em chạy trốn đến chân trời góc biển, mặc kệ em trốn ở nơi nào, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định dùng mọi cách mang em trở về, bất chấp mọi thứ!”
——–
Khi Từ Cửu Kỷ từ trong cơn hôn mê tỉnh lại thì có cảm giác giống như bị người hung hăng đánh gục, cả người chỉ cảm thấy sau gáy không ngừng truyền đến từng trận đau nhức, tâm tư vòng vo bay lượn một hồi lâu, nhìn thấy sàn nhà bóng loáng y thập phần khẳng định đau đớn từ sau gáy là do bị người khác đánh lén, hơn nữa lúc này đây y càng thêm khẳng định mình bị người ta bắt, về phần đối phương là ai, động cơ gì mà bắt y chỉ sợ cùng Mạc Quân Trình không thoát được quan hệ.
6
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Mộng, Pio
o0o—o0o
“Chết, hoặc vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi, hai con đường, cậu hãy tự chọn lấy.
7
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Cái gì mà cùng dắt tay nhau đến chết, người đã chết, còn muốn nắm tay gì! Thật là.
8
Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
“Đem người chữa khỏi, phải sống, không được chết. ”
———
Bất chấp dụng cụ này nọ đều còn chưa chuẩn bị tốt, Hoàng Yến Quân liền rất nhanh vọt tới bên giường nghĩ muốn giúp y cầm máu trước, lúc này mới nhìn rõ gương mặt người đàn ông trên giường, lại làm cho trong lòng cậu vì thế mà đột nhiên cả kinh, mọi suy nghĩ trong đầu cũng thoáng chốc chết trân.
9
Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
“Quân Trình thiếu gia. . . Là lão đại tự tay tiễn đi.
10
Edit: Băng Vy
Beta: Runa, Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
“Bởi vì cậu lựa chọn vứt bỏ mạng sống của mình, tương lai của mình, cho nên từ nay vềsau, mặc kệ là mạng sống, thân thể , thậm chí là cả người cậu.
11
Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
“Bởi vì nếu không phải tôi cho ngài đây gặp được Mạc Quân Trình còn ″sống″, ngài cho là ngài sẽ có cơ hội động thủ giết hắn sao?”
———-
Lại tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ như trước cao đến đỉnh, lại không bằng lúc trước ở nơi phát ra tia sáng ấm áp chiếu rọi con người, ngược lại làm cho người ta cảm thấy có chút trầm uất oi bức, hiện tại… Là lúc nào?
Hoảng hốt một hồi đột nhiên nhớ lại Hoàng Hân Duật muốn giết y với lực đạo nặng nề, Từ Cửu Kỷ nhất thời thất kinh vội vàng ngồi bật dậy, không ngờ lại ngoài ý muốn khẽ động vết thương ở ngực, trên băng gạc nguyên bản trắng noãn lập tức chảy ra một chút huyết sắc.
12
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Khi đau sẽ khóc, không đau. . . . tự nhiên nước mắt sẽ không rơi.
13
Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
Bộ phận bị thương dường như theo ngực liền cứ như vậy xâm nhập vào trong lòng, làm cho lòng y cũng bắt đầu rỉ máu…
——
Thấy anh cả nhà mình rốt cục chấp thuận cho Từ Cửu Kỷ có thêm thời gian chữa thương, Hoàng Yến Quân cuối cùng có thể buông lo lắng trong lòng, toàn tâm chữa trị cho y.
14
Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
Cho nên, vì làm cho chính mình có thể vĩnh viễn yêu người nọ, vì làm cho hắn có thể vĩnh viễn lưu giữ hình dáng mà hắn yêu nhất, hắn phải ra tay giết người nọ.
15
Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
Tiếp tục sống như vậy. . . Rốt cuộc còn có ý nghĩa gì? Hắn không biết.
16
Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
Bốn năm trước, y, thật sự phản bội hắn sao?
———–
“Anh rất khó chịu sao?”
Một tiếng nói nghe thấy vô cùng suy yếu nhưng rất ôn nhu nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng vốn đang yên lặng, trên mặt đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp làm cho Hoàng Hân Duật kinh ngạc lấy lại tinh thần nhìn động tác trên tay người kia.
17
Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
Vì sao lúc trước y không nói, không biện giải chứ?
———
Bốn năm trước, y, thật sự phản bội hắn sao? Hoặc là phải nói… Y thật sự là cái kẻ phản bội kia sao?
Lòng người vốn thiện biến (dễ thay đổi)…
Trong đầu đột nhiên lại nhớ tới lời Từ Cửu Kỷ nói ngày đó, Hoàng Hân Duật chỉ cảm thấy trong lòng ngẩn ra, vậy mà có chút cảm khái.
18
Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
Người chết đi vĩnh viễn sẽ không rõ nỗi thống khổ của kẻ ở lại nhân thế
—–
Mấy ngày kế tiếp, Từ Cửu Kỷ tuy rằng vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng được Hoàng Yến Quân cẩn thận chăm sóc nên sốt cao sớm đã hạ, chẳng qua nhiệt độ cơ thể vẫn là cao hơn người thường một chút.
19
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Bất quá chỉ là một tên bạn giường mà thôi. . .
———
Cảm nhận được trên mặt có sự đụng chạm rất khẽ tựa như là đang âu yếm một bảo bối vậy, Từ Cửu Kỷ dường như vì xúc cảm ấm áp kia mà thức tỉnh, y theo bản năng tiến lại gần lòng bàn tay ấm áp có phần hơi thô ráp kia cọ cọ, mi gian vốn nhíu lại bởi vì động tác ôn nhu mà dần thả lỏng một chút, bên môi cũng lặng lẽ lộ ra một mạt cười vô thức, tuy là nhẹ nhàng đến mức làm cho người ta cơ hồ phải bỏ qua, nhưng lại vô cùng động lòng người.
20
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“A. . . Không phải tôi cho rằng cậu ta không phản bội, mà là cậu ta căn bản hoàn toàn không có biện pháp để phản bội.