21
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Bị thương chính là anh, đau cũng là anh, hôm nay anh quật cường cự tuyệt sự điều trị của tôi, chịu khổ cũng là anh.
22
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Lần thứ hai này nhìn thấy cậu, tôi phát giác rất nhiều điều về cậu.
23
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Chết ở chỗ này cũng chả sao, tôi không cần ngài giúp tôi!”
——-
Âm thầm mắng vài tiếng, Hoàng Hân Duật lập tức rời khỏi cửa sổ đi đến cửa chính, định mở cửa hỏi xem thử bên ngoài đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng khi hắn mới chuẩn bị mở cửa, cửa phòng cũng đã bị người đẩy mạnh ra, sau đó liền thấy Trạm, kẻ từ trước đến nay luôn lãnh đạm lặng im, mang vẻ mặt cảnh giác tiến vào phòng, thấp giọng kêu:
“Chủ tử.
24
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Như vậy. . . Hoàng Hân Duật đang ở đâu? Có lẽ nào ——
——–
Một lần nữa tỉnh lại, Từ Cửu Kỷ chỉ cảm thấy thân thể mình giống như bị người tách rời sau đó lắp ráp lại, khó chịu vô cùng, y khó chịu đến mức nghĩ muốn chửi ầm lên một chút, bất quá cũng nhờ vậy mà làm cho thần trí của y thanh tỉnh nhanh hơn, đánh giá cẩn thận khắp căn phòng.
25
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Anh!?”
“Đó là ai?”
Một lúc sau khi Từ Cửu Kỷ ngủ đi, cửa phòng đột nhiên lần thứ hai bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Chương Dịch Dân hồ nghi quay đầu lại, vừa thấy người đến là người bạn bác sĩ của mình, vội vàng đứng dậy kéo người lại trước giường, kêu anh nhìn vết thương Từ Cửu Kỷ một lần nữa.
26
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Một câu lại một câu cầu nguyện; một lần lại một lần cầu xin.
—–
Nhớ rõ ngày đó hắn mang Anh theo mật đạo rời đi không lâu sau bọn họ liền gặp một tốp khác đuổi theo ngắm bắn bọn họ, đối phương liều mạng gần như dùng tốc độ nhanh nhất truy đuổi bọn họ dọc sơn đạo uốn lượn, viên đạn như cung tiễn vùn vụt lao đến quấy nhiễu khiến hắn căn bản không thể như mong muốn tiến đến nơi mai phục, lại còn chật vật mang theo Anh đang trong tình trạng hôn mê, hăng hái chạy về hướng ngược lại, ai ngờ mới chạy không bao lâu, bọn họ bị người đẩy xuống vách núi.
27
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Hoàng Hân Duật nhất thời cảm thấy đầu mình tựa hồ lại đau nặng thêm, nhịn không được nâng tay xoa cái trán
“Cửu Kỷ…”
Hồi tưởng tình huống trong sơn cốc, trong mắt Hoàng Hân Duật không khỏi tăng lên một chút độ ấm, khẽ híp mi, thở dài hỏi:
“Cậu nói Cửu Kỷ… Chính là người đã cõng tôi tới?”
“Đúng vậy.
28
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Vì sao… Vì sao hắn không một đao giết chết y đi, vì sao còn muốn mang theo y bỏ trốn… Ai có thể nói cho y biết vì sao phải tra tấn y như vậy, vì sao…?
Rời khỏi phòng dưỡng bệnh của Hoàng Hân Duật xong, Chương Dịch Dân lo lắng lại đi vào phòng Từ Cửu Kỷ, vốn chỉ muốn nhìn một chút xem y có phát sốt hay ra mồ hôi hay không thôi, ai ngờ mới vào cửa, đã thấy vẻ mặt y tràn ngập sợ hãi tựa hồ đang lâm vào cơn ác mộng hai hàng lông mày nhíu chặt, miệng còn thì thào gì đó nghe không rõ.
29
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Y thương hắn, nhưng mà y cũng hận hắn, y yêu hắn, nhưng lại càng oán hắn… Hết thảy tựa hồ đã sai lầm ngay từ lúc mới bắt đầu rồi.
30
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Hoàng Hân Duật đột nhiên cảm thấy dường như sâu nơi đáy lòng mình cảm thấy đau lòng, một loại cảm giác vừa xa lạ rồi lại như rất quen thuộc, giống như thật lâu thật lâu trước kia hắn từng cảm nhận qua… cảm giác làm cho người ta vô cùng khó chịu.
31
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Hắn hy vọng có kết cục như thế nào. . . tôi sẽ thay hắn hoàn thành, dù sao với tôi mà nói cũng chả sao.
32
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Tình nguyện chỉ làm bạn bè cũng tốt hơn cùng nhau thống khổ
—–
Ngắm nhìn hộp gấm màu xanh trong tay, Hoàng Hân Duật có chút đăm chiêu hồi tưởng lại mọi chuyện đã phát sinh trong mấy ngày gần đây.
33
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Tôi biết người sai. . . không phải cậu. ”
—–
Hoàng Hân Duật sau khi xuất viện bởi vì trùng hợp nhiệm vụ của Trạm và Mạt phụ trách đã có tiến triển, chuyện nghiêm trọng cần phải xử lý gấp, hắn đành phải xử lý xong hết mới về nhà, bởi vậy, khi hắn trở lại nhà đã là nửa đêm.
34
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Hắn hiểu được trong lòng hắn có chút tham luyến cái cảm giác được người ta trân quý
“Anh ——”
Kinh hoàng phát giác ra bản thân đang rơi lệ, Từ Cửu Kỷ chật vật không chịu nổi vội vàng che mặt lại, không chút ôn nhu hủy diệt đi thủy quang trong mắt mình, ngữ điệu cứng ngắc lạnh lùng phủ nhận:
“Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi chưa thấy qua vật này.
35
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Tôi không yêu anh. . . Cho nên tôi không cần. ”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không thương tổn cậu thêm lần nào nữa, càng không giết cậu, bất luận cậu tin hay không, đây là lời nói thật.
36
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
※ Thời điểm diễn ra phiên ngoại này là lễ Giáng Sinh năm thứ hai kể từ khi Anh (tức Từ Cửu Kỷ) bị đuổi ra khỏi Hoàng gia.
37
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Yêu là gì? Sau khi người đó chết đi, hắn đột nhiên cảm thấy nghi hoặc…
Người đó nói cho hắn biết hắn không hiểu thế nào là yêu.
38
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Luôn nghe người ta nói, khi đã yêu thương một người thì sẽ toàn tâm toàn ý tuân theo vô điều kiện, chỉ vì tình yêu là loại cảm giác làm cho người ta hoàn toàn không thể khống chế nổi…
Bạn cảm thấy không đúng ư?
Có lẽ, tình yêu thật là loại cảm xúc không thể khống chế nổi, nhưng, không phải ai trong tình yêu cũng có thể nghe theo làm theo đối phương một cách vô cưỡng vô cầu!
Một người sở dĩ sẽ bị một người khác hấp dẫn, mê hoặc, nhất định là trên người người ấy có một thứ gì đó mà bản thân thiếu thốn, vẫn mãi luôn khát vọng.
39
Kỳ thật nhiều năm về sau y từng nghĩ tới, nếu ngày đó – cái ngày đầu tiên y gặp hắn, không phải vừa lúc mới bị cha nuôi trách cứ một chút; không phải tâm tình đang ở thời kỳ cực độ uể oải, bản thân có còn mang theo nỗi khao khát đối với hắn như khi đó nữa không, khiến cho y lớn gan không bận tâm đến hơi thở lãnh liệt toát ra từ hắn, không sợ chết mặt dày tiếp cận hắn?
Y không biết.
40
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Vì một câu thích của hắn mà đi theo hắn, kỳ thật y chưa bao giờ hối hận…
Chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy bài trí dần trở nên quen thuộc của gian phòng trước mắt, đầu óc Từ Cửu Kỷ đột nhiên có chút mơ hồ.