1
Tử Vân Thành là nơi phồn hoa, cửa hàng lớn nhỏ mọc san sát, tùy ý có thể thấy được mấy người bán hàng rong lên tiếng rao hang khắp phố.
Nơi này, một mảnh phồn hoa.
2
Ba ngày trước.
Thời điểm Bạch Tấn Vân từ bên ngoài trở về, phát hiện không khí trong nhà đều giống nhau, một mảnh không khí vui mừng,người người ra vào bận rộn chết đi được.
3
Thái Sinh mặt hỷ phục thật sự dễ bị chú ý , cho nên hắn chỉ có thể một đường trốn trốn tránh tránh, e sợ bị người khác thấy, sân Bạch phủ thật sự rất lớn, Thái Sinh không rõ phương hướng đi loạn.
4
Dưới đêm trăng, bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt của Thái Sinh kéo thật sự dài, nhìn đường đá dưới chân. Thái Sinh đã hoàn toàn không đoán được vận mệnh chính mình sẽ ra sao.
5
Đối với phản ứng của Bạch Tấn Vân,Thái Sinh thật không ngờ ,“Ta thật là nam nhân!”
“Tại sao có thể nói mình là nam nhân để tránh viên phòng với ta?” Bạch Tấn Vân đột nhiên cảm thấy được đêm tân hôn này trải qia thật có ý tứ.
6
Khi ngón tay hắn trượt đến giữa hai chân, thực ngoài ý muốn hắn đụng phải một vật cứng!
Tất cả động tác đều đình chỉ.
Bạch Tấn Vân ngơ ngác nhìn người dưới thân nhân,người dưới thân cũng muốn khóc nhìn hắn.
7
Bạch Tấn Vân một đêm không ngủ, cả đêm ngồi ở thư phòng suy nghĩ. Hắn là đại thiếu gia nhà họ Bạch cư nhiên lại cưới một gã nam tử làm vợ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, những người ngày thường không ưa hắn,chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy.
8
Thái Sinh cầm chiếc váy màu tím nhìn nửa ngày, ánh mắt liếc về phía Bạch Tấn Vân đang ngồi một bên,do dự hồi lâu hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
9
Sau khi Thái Sinh mặc y phục xong, cùng với Bạch Tấn Vân hai người yên lặng không nói gì nhìn nhau hồi lâu. nói là đối diện. Thật ra Bạch Tấn Vân vẫn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thái Sinh, vật nhỏ này mặc đồ nữ thật đúng là thích hợp nha,chẳng qua ngực hơi bằng phẳng.
10
Bạch phủ đối với Thái Sinh mà nói là nơi cực kỳ xa lạ, có nhiều thứ hắn cần phải học, có nhiều người hắn cần nhớ kỹ, có nhiều quy củ hắn cần tuân thủ.
11
Hai nam nhân, lấy thân phận thúc tẩu mặt đối mặt nói lời khách sáo, đây là chuyện kỳ quái cỡ nào.
Lúc này Thái Sinh cảm giác không được tự nhiên, chỉ hy vọng người trước mắt này nhanh chóng rời đi.
12
Bạch Tấn Vân dùng sức cầm cổ tay Thái Sinh, cường ngạnh kéo hắn xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tới một nơi giấu kính, nơi này ba mặt đều được tường vây quanh, chất đống một số đồ linh tinh, ngày thường rất ít có người đến.
13
Bạch Tấn Vân hôn bá đạo mười phần, hắn thô bạo dịch chuyển quanh cánh môi ngọt ngào, Thái Sinh giống như một khối mật đường, một khi nếm thử chút hương vị, liền có dục vọng tiếp tục dâng lên.
14
Thời điểm Tiểu Nguyệt tìm được Thái Sinh, Thái Sinh còn ngồi ở góc tường, ôm hai đầu gối cúi đầu xuống, ánh mắt có chút dại ra,không biết suy nghĩ cái gì.
15
Từ trong phòng Tiểu Hồng đi ra ngoài trời đã tối rồi, trên đỉnh đầu điểm sao nhiều sáng, chỉ dẫn đường đi cho Thái Sinh.
“Thiếu phu nhân, cơm chiều phu nhân còn chưa có ăn nha,em phân phó đầu bếp nấu chút cháo cho người.
16
“Đây là quà ta tặng cho ngươi, ngươi hãy bảo quản thật tốt. ”
Lời của Bạch Tấn Vân làm cho Thái Sinh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân trước mắt này.
17
Thái Sinh ngồi ở chỗ kia, thổi chén cháo nóng. Hắn quả thật có chút đói bụng, ngay từ đầu không có cảm giác quá lớn, nhưng khi cháo nóng hổi xuống bụng,trong bụng lại càng khẩn cầu kịch liệt.
18
Thái Sinh cảm thấy giải thích như thế nào cũng không ổn,nhìn Bạch Tấn Vân căm tức hắn ấp úng nửa ngày, cuối cùng quyết định tốn nhất là im lặng, giống như đứa nhỏ làm sai cúi đầu nhận tội.
19
Một người ở trên giường, một người ở dưới giường, hai người nhìn lẫn nhau không nói gì. Nhất thời không khí có vẻ thực xấu hổ.
“Khụ khụ. ” Bạch Tấn Vân ho khan hai tiếng, làm bộ như thực tự nhiên, đưa tay cởi bỏ y phục chính mình rồi khoác áo sang một bên, một than quần áo trắng noãn đứng ở bên giường, sau đó ngồi ở ở trên giường,hơi người mất tự nhiên ra vẻ tùy ý hỏi Thái Sinh:“Ngươi muốn mặc áo ngoài ngủ sao?”
“Cái kia……” Thái Sinh đang do dự , chợt nghe Bạch Tấn Vân nói:“Cởi đi.
20
Lúc Thái Sinh tỉnh lại,thời gian còn rất sớm nhưng hắn muốn trước khi Tiểu Nguyệt đến bản thân phải mặc y phục thật tốt.
Kể từ ngày gả vào đây,Bạch phu nhân mỗi ngày đều gọi hắn đi phụng trà, hơn nữa không rõ nguyên nhân.