41
Thái Sinh dù sao cũng là bé trai, trong xương cái loại này mê tính không cách nào thay đổi được,cho nên hắn và Tiểu Nguyệt để cho Đường Hiền Nhạc ở phòng khách ngồi một hồi, hai người cố ý ngồi bên cạnh hành lang dài cho cá ăn.
42
“Ha ha, ha ha……”
Đường Hiền Nhạc đưa hai ta che chổ yếu của mình, cúi đầu cười, tiểu tử này xuống tay thật đúng là nặng nha.
Bất quá hắn vẫn thích nhìn bộ dáng tiểu của tiểu tử này,thời điểm bị hắn ôm giống kinh sợ bất an giống con thỏ nhỏ, còn nửa hắn đã bị đánh hai lần như chưa có âu yếm, có phải rất đáng tiếc hay không?
“Ngươi, ngươi cười cái gì?” Khi nói lời Thái Sinh cũng có chút chột dạ, dù sao người trước mắt này là đại biểu ca của Bạch Tấn Vân, thân phận cũng là thực quý giá , vừa rồi chính mình xuống tay mạnh bao nhiêu trong long hắn rõ rang.
43
Làm lúc Tiểu Nguyệt bưng trà trở về phát hiện Đường Hiền Nhạc đã rời khỏi, chỉ còn lại thiếu phu nhân bụm mặt đứng ở nơi đó ngẩn người, vẻ mặt rất kỳ quái.
44
Hai người ăn cơm quả thật so với một người cảm thấy náo nhiệt hơn. Bạch Tấn Vân luôn thao thao bất tuyệt nói chuyện hôm nay gặp được ai,Thái Sinh chẳng qua là lẳng lặng nghe, thản nhiên cười, dùng ánh mắt ấm áp nhìn hắn,chẳng qua là hắn một câu cũng không nói.
45
Mái tóc Thái Sinh như tơ lụa tán loạn ra,hiên lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn.
Bạch Tấn Vân cúi người lại, lấy ngón tay nhẹ nhàng mà lướt qua lông mày hắn,mắt hắn, dẫn đến Thái Sinh không ngừng nháy mắt, lông mi thật dài quét qua ngón tay của Bạch Tấn Vân.
46
Thái Sinh cũng không biết vì sao lúc nói ra những lời này, khóe mắt lại có nước mắt chảy ra.
Hắn khóc.
Là luyến tiếc sao?
Vì sao luyến tiếc, hai nam nhân cùng một chỗ vốn rất kỳ quái, huống chi là trong tình huống lừa gạt mọi người, tách ra mới là lựa chọn tốt nhất.
47
Thái Sinh yên lặng nhìn bóng dáng Bạch Tấn Vân nghĩ thầm,hắn muốn đi đâu nha?
Đi tới thư phòng ngủ sao? Không đúng đấy không phải đường về thư phòng.
48
Bạch Tấn vVn tức giận rời khỏi phòng mình ở trong sân vòng vo hai vòng, kết quả càng thêm buồn bực,cho nên dứt khoáy đi ra ngoài một chút.
Đêm đã khuya, ngã tư đường trở nên có chút lạnh lùng, như vậy Bạch Tấn Vân ít nhất có thể bình tĩnh trạng phẫn nộ của mình.
49
Cả đêm hành hạ Thái Sinh đã không còn khí lực cuộn lại trong chăn,thân thể trắng nõn để lại rất nhiều ấn ký màu đỏ sậm.
Bạch Tấn Vân giống như một chút cũng không có thương tiếc hắn, còn thiếu chút nửa đem cả người hắn hủy đi.
50
Bạch Tấn Vân quả thật không có thể suốt ngày đi theo Thái Sinh, vì thế hắn nghĩ tới Tiểu Nguyệt. Sáng sớm hôm sau,trời tờ mờ sáng Bạch Tấn Vân liền ngồi dậy , lúc này Thái Sinh bởi vì đêm qua bị hành hạ cả đêm nên giờ ngủ rất sâu.
51
Ngày hôm sau, ban ngày Bạch Tấn Vân dường như không có phòng bị Thái Sinh giống ngày đầu tiên, ăn xong điểm tâm liền sớm đến tiền trang tư nhân, Thái Sinh cũng nghe Tiểu Nguyệt nói, gần đây tiền trang đặc biệt tư nhân bận rộn.
52
Xe ngựa chuyển động thoáng một cái là ra khỏi Bạch phủ, Thái Sinh vén rèm lên, liếc mắt nhìn cửa lớn Bạch phủ một lần, sau đó lập tức buông xuống, ánh mắt có chút ưu thương nhìn một chỗ, không nói lời nào.
53
Sau khi Bạch Tấn Vân đưa Thái Sinh về đến nhà, cũng không có giống như lời hắn nói khóa hắn trên giường. Ở mức độ nào đó hắn vẫn không nhẫn tâm dùng xiềng xích khóa người Thái Sinh, Bạch Tấn Bân hy vọng có thể sử dụng chính mình để khóa lại tim hắn.
54
Bạch Tấn Vân nằm ở trên giường, một cái lật người cánh tay thói quen đập về phía trước mặt ôm người bên cạnh nhưng không có a.
Hắn chợt thức tỉnh dụi dụi mắt, phát hiện phía trước trống trơ không có ai,Bạch Tấn Vân xoa mắt ngồi dậy, bên ngoài trời đã gần sáng rồi, nhìn trống trơn bên cạnh giường,Bạch Tấn Vân nhướng mày, chẳng lẽ cả đêm qua Thái Sinh không có trở về?
Nghĩ vậy,Bạch Tấn Vân xoay người xuống mặc y phục, đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện Thái Sinh đang ngồi ở lan can đối diện cửa phòng, dựa vào cây cột sơn đỏ đang ngủ.
55
Cả ngày Thái Sinh dường như đều là ngồi ở bên hồ nước, ngẩn người nhìn cá bơi qua bơi lại.
Thời gian ước định với Đường Hiền Nhạc càng ngày càng gần, trong lòng Thái Sinh lại càng ngày càng hoang mang, có lẽ chỉ có chạy trốn mới có thể chân chính thoát khỏi.
56
Thái Sinh vội vàng đem giấu bao thuốc về chổ cũ, kéo váy vội vàng chạy về phía bên giường, chưa kịp đến cửa phòng đột nhiên mở ra, Bạch Tấn Vân cất bước đi vào.
57
Đêm nay, Bạch Tấn Vân ngủ thật sự rất sâu,còn Thái Sinh ngược lại một đêm không chớp mắt.
Hắn thậm chí luyến tiếc không đổi tư thế, cứ như vậy nằm ở trong ngực Bạch Tấn vân tham lam ngửi mùi vị trên người hắn, thẳng đến trời tờ mờ sáng, mấy đêm đều không có ngủ ngon Thái Sinh rốt cục chống đỡ không được , nhắm lại mí mắt nặng nề ngủ đi.
58
Thái Sinh bị Bạch Tấn Vân để ngã trên giường, chỉ cảm thấy cả người mình có một loại khô nóng không nên lời, loại khô nóng này làm cho hắn dần dần sinh ra một loại dục vọng.
59
Suốt một đêm triền miên làm cho hai người đều kiệt sức. Bạch Tấn Vân mỏi mệt nằm ở trên giường, cánh tay không quên từ phía sau ôm chặt thân thể mềm nhũn của hắn.
60
Tiểu Nguyệt dìu Thái Sinh một đường đi đến phòng khách,nàng thấy tình trạng của thiếu phu nhân hôm nay không tốt lắm. Còn biểu thiếu gia kia trước đó nàng đã nói cho hắn biết thân thể thiếu phu nhân không khỏe đang nghỉ ngơi, bảo hắn ngày khác đến nhưng mà nói sao hắn cũng không chịu.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 25