81
Thái Sinh lau nước mắt, cúi đầu, từ trong ngỏ tắt hẻm nhỏ quẹo vào trên đường lớn náo nhiệt.
Thật xin lỗi đại thiếu gia, hắn không thể trở về.
Vì hạnh phúc của đại thiếu gia cũng được, vì tự tôn chính hắn cũng được, hắn cũng không có thể trở về.
82
Bạch Tấn Uy vừa nói xong lời của mình nắm tay của Bạch Tấn Vân cũng đã vung tới , hung hăng đánh vào má trái Bạch Tấn Uy, lực đạo mạnh đến nổi làm cho Bạch Tấn Uy lui về phía sau vài bước.
83
Kể từ khi thấy Bạch Tấn Vân Thái Sinh luôn không thể tập trung tinh thần, hơi bất lưu suy nghĩ phiêu tán, thẳng đến người bệnh đối diện hô tên hắn thêm một lần, hắn mới đột nhiên thanh tỉnh.
84
Bạch Tấn Vân vội vã rời khỏi tiền trang, mặc dù quản gia đuổi theo ở phía sau hắn hỏi một số vấn đề chưa giải quyết cần hắn quyết định, nhưng mà Bạch Tấn Vân giống như gió cái gì cũng không nghe được rời đi.
85
Trong thành Tử Vân có một con sông, người dân trong thành Tử Vân trên đường về nhà thường thích thông qua con sông này, cho nên trên mặt sông thường xuyên nhìn thấy một ít con thuyền nhỏ.
86
Thái Sinh cúi đầu cảm thấy mấy chuyện xảy ra gần đây quá hoang đường.
Giống như mỗi người đều trở nên không giống với lúc trước, tất cả việc này có phải là lỗi chính mình hay không? Nếu lúc trước mình không đáp ứng tỷ tỷ, nếu là tỷ tỷ chịu gả đi…có phải tất cả sẽ không giống lúc này.
87
Trước viện Bạch phủ, trong viện hai bên treo đèn ***g, cùng trong gió đêm đong đưa ,ánh nến lúc sáng lúc tối làm đường đi trước mắt không rõ rang lắm.
88
Bầu trời bao la ban đêm không có một áng mây, ánh trăng giắt giữa không trung giấu kính sau ngọn cây nhìn một đôi trẻ tuổi phía dưới.
Bạch Tấn Vân hôn giống như là một loại thuốc tê, Thái Sinh cảm thấy cả người mình giống như bị một loại sức lực thần kỳ khống chế, không kềm chế được trong lòng chợt xuất hiện ra một loại nhu cầu mãnh liệt, vì thế hắn lung túng đáp lại dùng lưỡi chính mình quấn quanh Bạch Tấn Vân.
89
Từ lúc Thái Sinh rời khỏi Bạch gia đến khi về tới bạch gia, trong nhà to như vậy chỉ có bốn người biết.
Bạch Tấn Vân, Thái Sinh, Tiểu Nguyệt và Bạch Tấn Uy.
90
Từ lúc Thái Sinh đi vào, ánh mắt đáng khinh của Đường Hiền Nhạc vẫn khóa ở trên người Thái Sinh, mấy ngày không gặp hắn càng tỏa ra mê người.
Mái tóc đen nhánh tôn lên khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn, làn da mịn màn cho dù là nữ hài tử cũng không có mấy ai có thể vượt qua hắn, dáng người mảnh khảnh, y phục bằng lụa mỏng buộc vòng quanh đường cong mê người.
91
Bởi vì hôm nay người bệnh cũng không nhiều, cho nên chỉ có một mình cha Thái Sinh ở y quán bận việc , mẹ Thái Sinh ở lại trong nhà xử lý một ít gia vụ.
92
Sáng sớm hôm sau, Thái Sinh vừa mới rời giường mở cửa, liền thấy mẹ mình đứng ở cửa, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Thái Liên nghĩ đến mẹ mình sinh bệnh , vội vàng kéo mẹ mình vào phòng.
93
Nhìn bộ dáng sốt ruột của mẹ mình, Thái Sinh kéo Bạch Tấn Vân, cầu hắn để cho mình về nhà một chuyến, thấy dáng vẻ lo lắng của Thái Sinh,Bạch Tấn Vân làm sao nhẫn tâm không đáp ứng nha, nhưng mà bản thân khó khăn lắm mới đem chuyện tiền trang an bài thật tốt, chính là muốn ở chung với Thái Sinh một chỗ này.
94
Ăn cơm xong, Thái Sinh liền đi theo Bạch Tấn Vân trở về.
Thì ra nghĩ đến người một nhà ngồi cùng nhau có thể hoà thuận vui vẻn,nhưng đến giờ cơm ngoại trừ tiếng chén đũa va chạm,ngoài ra không ai nói chuyện.
95
Thái Liên mặc y phục nam nhi ra khỏi nhà đi đến một tửu lâu cạnh dòng sông, tiểu nhị vội chạy ra tiếp đón, hỏi khách quan muốn ăn chút cái gì,Thái Liên hình như không nhìn thấy hắn, ánh mắt nhìn quét quá toàn bộ lầu một, không có nhìn thấy thân ảnh nam nhân kia.
96
Tiểu Nguyệt đưa mẹ Thái Sinh ra ngoài sau đó một đường chạy chậm chạy trở về, nàng mơ hồ nhận thấy xảy ra chuyện gì, thiếu phu nhân rõ ràng không còn vui vẻ đánh đàn, tại sao Thái lão phu nhân đến đây người lại trở nên thương tâm như vậy, Tiểu Nguyệt còn có thể cảm giác được lớn thiếu phu nhân đang phẫn nộ.
97
Đi ra vội vàng cũng chưa kịp thay y phục thường, vì thế y phục như cũ, tóc đơn giản búi cao vô luận thấy thế nào đều như là một nữ nhân mềm mại.
Thái Sinh vừa đi vừa nghĩ, cũng không cẩn thận đụng vào người đang đi đến.
98
Sau khi đưa Thái Sinh,Bạch Tấn Vân còn phải đối mặt vấn đề đau đầu kế tiếp chính là xử lý Thái Liên như thế nào.
Nữ nhân này thật đúng là không đơn giản, thế nhưng có thể đem ham muốn cá nhân nói đường hoàng như vậy, hơn nữa hôm nay cùng Đường Hiền Nhạc đến không phải là trùng hợp nha.
99
Bạch Tấn Vân cảm thấy được đầu của hắn rất đau, liền đi nhanh ra phía ngoài, qua một hồi thời gian hắn lại bắt đầu nhớ đến Thái Sinh,đoán chừng lúc này hắn đã trở về nhà họ Thái.
100
Nhìn hai người hộ viện kia giống như thần giữ cửa,Bạch Tấn Vân biết chính mình tạm thời không thể bước ra, bởi vì hắn hiểu rõ mẹ mình, thủ đoạn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.