61
Đường Hiền Nhạc đi rồi, nhưng hắn đã vứt cho Thái Sinh một vấn đề giống như là một hạt giống chờ nảy mầm, ở trong lòng Thái Sinh suốt một ngày, trong đầu Thái Sinh luôn nghỉ đến lời hắn nói.
62
Bạch Tấn Vân vừa ra đến cửa thấy sắc mặt của Thái Sinh không tốt lắm,tâm tình cũng trầm thấp, vốn đáp ứng đưa hắn đến tiền trang nhưng tạm thời có việc không thể đi, hắn làm sao không hiểu tính tình vật nhỏ này.
63
Tử Vân Tự là ngôi chùa hương khói thịnh vượng, người đến người đi, ba quỳ chín lạy.
Nhưng mà Tử Vân đại sư thích thanh tịnh, biệt viện hắn ở nếu không phải thân phận đủ tôn quý, người bình thường không cách nào tiến vào , cho nên Tử Vân đại sư chỉ cho phép Bạch lão phu nhân đi vào những người đều ở bên ngoài chờ.
64
Đối mặt với sự thô bạo của Đường Hiền Nhạc, Thái Sinh ngoài hoảng sợ còn có một tia khiếp sợ, hắn không nghĩ tới lá gan của Đường Hiền Nhạc lại lớn như vậy, nơi này là Tử Vân Tự nơi phật gia yên tĩnh không nói, bọn họ hai người và Bạch lão phu nhân dâng hương , làm sao có thể ở trong này làm chuyện heo chó không bằng nha!
Ra sức ngăn cản Đường Hiền Nhạc thô bạo tiến công, trốn tránh hắn hôn môi, thậm chí chán ghét mùi vị trên người hắn.
65
Một đường đến tiền trang, Bạch Tấn Vân lại bắt đầu bận rộn không ngừng, hắn muốn nhanh chóng làm xong mọi việc sau đó chạy tới Tử Vân Tự.
Mấy ngày nay phản ứng Thái Sinh rất khác thường, hơn nữa vốn đáp ứng hôm nay đưa hắn đến tiền trangnhưng không có thực hiện, lúc gần đi thấy vẻ mặt Thái Sinh u buồn, luôn quanh quẩn ở trong đầu hắn.
66
Bạch Tấn Vân đứng ở cửa vươn tay, vừa muốn đẩy cửa vừa có chút do dự, hắn biết Đường Hiền Nhạc không phải là người tốt nhưng mà hắn nói như vậy thật sự làm cho Bạch Tấn Vân để ý.
67
Lúc Thái Sinh đi ra Bạch Tấn Vân đã cưỡi ngựa rời khỏi Tử Vân Tự, còn Đường Hiền Nhạc cũng đang tựa vào trên vách tường biệt viện, hai tay hoàn ngực, không vui nhìn Thái Sinh cười.
68
Thái Sinh đờ đẫn nhìn tờ giấy bên chân, xoay người nhặt nó lên, chỉ trên mặt hai chữ “Hưu thư” thật lớn, chiếm hết một nửa trang giấy.
“Thiếu phu nhân,đã xảy ra chuyện gì nha,buổi sáng hai người còn rất tốt tại sao hiện tại đột nhiên nói hưu người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Nguyệt gấp đến độ kéo cánh tay Thái Sinh, nàng không muốn để Thái Sinh đi, không muốn.
69
Thái Sinh đi ra khỏi cửa Bạch phủ, đi vài bước rồi quay đầu nhìn lại, nhìn tấm biển Bạch phủ, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mấy tháng qua hắn sống tại nơi này, bất tri bất giác đem nơi này trở thành nhà của mình.
70
Nghe được lời của Chu Hằng Quân,Bạch Tấn Vân lạnh lùng nhìn quét qua, ánh mắt phẫn hận lạnh như băng kia làm cho Chu Hằng Quân sửng sốt, lúc Chu Hằng Quân ngây người, bàn tay to của Bạch Tấn Vân vung lên, đem cánh tay của Chu Hằng Quân hất sang một bên, cùng lúc đó nhìn hắn gầm nhẹ nói:“Cút!”
Nhìn thấy Bạch Tấn Vân như vậy, Chu Hằng Quân liền thu lại nụ cười đùa cợt, cầm lấy bầu rượu rót đầy chén rượu của mình,sau đó đụng chén rượu trong tay Bạch Tấn Vân một cái,“Đến đây, ta và ngươi cùng uống, một người uống rượu giải sầu rất nhàm chán.
71
Thái Sinh ở trong phòng của mình buồn bực cả buổi trưa, lúc này trong viện thực im lặng, nói vậy cha và mẹ đều đã muốn ngủ,vì thế hắn kéo cửa phòng ra, nhìn màn đêm tối đen điểm lên đó ít vì sao.
72
Mở phòng, Chu Hằng Quân đỡ Bạch Tấn Vân lên lầu hai, đi tới phòng bọn họ, đẩy cửa,dìu Bạch Tấn Vân đi vào.
“Đến rồi, nằm xuống đi……” Chu Hằng quân đem bạch tấn vân phóng ngã vào trên giường.
73
Bạch Tấn Tân bởi vì say rượu mặc dù ý thức mãnh liệt phản kháng nhưng thân thể hắn một chút cũng không nghe theo,lúc Chu Hằng Quân bổ nhào đến chẳng những không có ngăn được hắn, cư nhiên còn bị hắn dễ dàng đẩy ngã ở trên giường.
74
Nghĩ đến Thái Sinh xinh đẹp như vậy vào ban ngày rúc vào trong lòng nam nhân khác, thân thể quyến rũ vặn vẹo,miệng không ngừng phát ra âm thanh thỏa mãn, Bạch Tấn Vân liền cảm thấy được ngực buồn bực thở không ra hơI.
75
Ban đêm ngã tư đường rất lạnh , người qua lại rất ít,cả người của Bạch Tấn Vân đều tựa vào trên người Thái Sinh, mặc cho hắn đỡ chính mình khó khăn đi về phía trước.
76
Thái Sinh ngồi ở trong phòng chính mình tựa vào trên bàn bên cửa sổ, nhìn ánh trăng qua ngoài cửa sổ mở, nhìn hình tròn bị khuyết, mặc dù biến hóa như thế nào nó buổi tối mỗi ngày đều treo tại nơi đó.
77
Đã tỉnh rất sớm nhưng vẫn nằm ở trên giường ôm chăn,không chịu đứng dậy như là tiểu hài tử giận dỗi đang đợi người đến nói với hắn: – Ngoan, nghe lời.
78
Nhìn thấy một màn trước mắt, tuy rằng không nghe được hai người bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng mà chỉ đơn thuần cần nhìn vẻ mặt và biểu hiện vừa rồi của Thái Sinh,Bạch Tấn Vân liền cảm thấy trong lòng thoải máu.
79
Bạch Tấn Vân đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người ở đây lắp bắp kinh hãi, dĩ nhiên bao gồm cả việc hắn kéo cổ tay Thái Sinh đang ngồi ở đó chẩn bệnh cho mọi người.
80
Thái Sinh nghe được Bạch Tấn Vân nói như vậy, trong lòng thật sự rất vui vẻ nhưng mà hắn chỉ có thể quay đầu đi không nhìn hắn, cắn môi dưới, cúi đầu nói:“Thật xin lỗi đại thiếu gia, ta không thể trở về……”
“Đệ nói cái gì!”
Trên đỉnh đầu truyền đến một câu rống giận, làm cho Thái Sinh ý thức rụt lui cổ nhưng Bạch Tấn Vân cũng không cho hắn cơ hội trốn tránh, hai tay của hắn hung hăng nắm đầu vai hắn, mạnh mẽ lắc một chút.