1
“Này, dậy mau!”
Lúc Khưu Thiên bị đạp tỉnh nơi sảnh chờ ồn ã của sân bay Thành Đô, đã là sáu giờ chiều.
Người vừa đạp anh, chân mang dép lê, mặc quần thể thao, tay đút túi, trên mặt ghi rõ biểu cảm “chú mà không tỉnh thì chị đánh vỡ đầu”.
2 Trong cuộc đời Khưu Thiên có hai người quan trọng, một là người bạn từ thời trung học kiêm bạn cùng phòng, người anh em tốt nhất, Lý Dĩ Thành. Với anh, cậu là tay chân, là mối nghiệt duyên từ kiếp trước, quan hệ cộng sinh trong kiếp này, anh xem Lý Dĩ Thành như kẻ ngốc, Lý Dĩ Thành gọi anh là gã khờ, hai người lấy việc dè bỉu đối phương làm niềm vui.
3 Buổi tối đầu tiên ở Thành Đô, Khưu Thiên có cảm giác cuộc đời mình vừa được cứu rỗi, nồi lẩu cay với vị ớt cháy bỏng trên đầu lưỡi và mùi tiêu hăng nồng đã gột rửa Khưu Thiên từ đầu đến chân, khiến anh bây giờ chỉ còn lại cảm giác sung sướng dễ chịu.
4 Sáng hôm sau, lúc Khưu Thiên tỉnh dậy, Thái hậu đã đi làm. Chị để lại trên bàn tấm bản đồ thành phố, bản hướng dẫn đi đường, các trạm dừng xe buýt và một vài số điện thoại khi cần.
5 A Phát nhấp một ngụm bia, lại tiếp tục đề tài vừa nãy. “Nói đến biển mới nhớ, hôm trước lúc đang ăn tối, có một cô gái lại hỏi tôi có phải người Đài Loan không, vì nghe giọng rất giống.
6 Khưu Thiên ở Thành Đô ngắm hoa đào ba ngày, sáng sớm tối muộn gì cũng chạy đến rừng đào hít một bụng hương hoa mới cảm thấy mỹ mãn. Giả sử Đào Hoa Tiên có thật, chắc cũng đã bị anh làm phiền đến phát điên rồi, nghĩ vậy, Khưu Thiên bèn lên kế hoạch rời khỏi Thành Đô một thời gian.
7
Khưu Thiên ngủ một mạch đến bảy giờ tối, tỉnh dậy chẳng nhớ mình đang ở đâu, thế là hốt hoảng lăn một vòng, đụng đầu vào tường đánh “cốp”.
“…” Cuối cùng anh cũng nhận ra nơi mình ở đã không còn là hoàng cung xa hoa của Thái hậu, khổ sở thương tâm dâng trào, bèn quyết định đi ăn giải sầu.
8 Trở lại Thành Đô, hoa đào trong công viên vẫn nở rực rỡ, Khưu Thiên nằm trong hoàng cung xa hoa của Thái hậu quằn quại vài ngày, tâm hồn treo ngược cành cây, lời tạm biệt chưa kịp nói cứ vương lại trong cổ họng, hiếm khi buồn phiền được lâu như thế.
9
Đá văng tên Lý Dĩ Thành vô tình vô nghĩa ra khỏi cửa, Khưu Thiên quay lại máy tính tiếp tục luyện “Google thần chưởng”, luyện đến mắt mờ tai điếc, sắp bỏ cuộc đến nơi thì bỗng thấy một dòng khả nghi: “A Phát chết tiệt, đi Tứ Xuyên chơi một mình, ông đây muốn quà!”
Tìm được rồi! Khưu Thiên run rẩy click chuột, là một trang blog cá nhân viết về những sinh hoạt vụn vặt thường ngày nhưng chỉ có duy nhất câu kia là nhắc đến A Phát.
10 Trong những ngày lặng lẽ đợi chờ ấy, Khưu Thiên vẫn luôn luôn cẩn thận, đừng nhìn anh bình thường là một kẻ vô tâm, một khi đã xác định mục tiêu, anh sẽ trở nên kiên trì hơn bao giờ hết.
11 Trở lại quán cà phê, ba lô của Khưu Thiên vẫn nằm ở chỗ cũ, thực tế từ lúc hai người đi ăn đến giờ cũng chưa có thêm vị khách nào, Lâm Nhược Thần gọi lớn: “Mặc Mặc, của tôi như cũ nhé”, xong thoải mái kéo ghế ngồi.
12
Khưu Thiên thêm địa chỉ của Lâm Nhược Thần vào MSN, không thấy cậu online, nhưng Thái hậu thì đã ngồi ngay ngắn trong đại điện. Đành phải cung kính tâu lên toàn bộ quá trình gặp lại hoa trắng nhỏ, sau cùng hỏi: “Hoa trắng nhỏ bảo là ‘chỉ cần không đáng ghét tôi đều thích’, vậy vi thần phải làm sao?”
“Trực tiếp hỏi cậu có thích tôi không!”
“Vi thần xin cáo lui.
13 Đồng chí Khưu Thiên vừa bị hoa bẻ ảo não quay về, gặp Lý Dĩ Thành không có nhà, bèn thả mình lên sô pha gặm nhấm thế giới một người tĩnh mịch. Tiểu Thành sớm muộn gì cũng đi theo tên khốn nhà nó, Khưu Thiên nghĩ, mình cũng phải quen đi thôi.
14 Lúc này, chút mát mẻ bất chợt sau cơn mưa đã tan đi hết, Đài Bắc tháng bảy vẫn nóng như thiêu đốt, giữa nơi đô thị quen thuộc, trên con đường quen thuộc, hai người chậm rãi trở lại điểm hẹn ban đầu, cảnh tượng sóng vai nhau đêm đó nơi thành phố núi đã là chuyện của ba tháng trước, vậy mà trong mộng vẫn ngỡ như mới vừa hôm qua.
15 Đầu giờ chiều chủ nhật, trời vẫn nắng gắt, Khưu Thiên theo địa chỉ của Lâm Nhược Thần tìm đến ngõ nhỏ bên cạnh khu chợ đêm, đứng dưới lầu gọi điện, chưa đến vài phút đã thấy cậu mặc áo trắng quần xanh chạy xuống đón.
16
Bảy giờ tối, mô hình đã hoàn thành, Lâm Nhược Thần vươn vai cười nói: “Kết thúc công việc! Phần còn lại thứ hai tôi sẽ lên công ty làm tiếp. ”
“Ừ, tôi cũng phải về thôi, có muốn cùng ăn tối không?” Không thể ở lại lâu hơn, về điểm này Khưu Thiên luôn biết.
17 Đi công tác hai ngày, chiều thứ ba vừa về đến nơi, Khưu Thiên đã hẹn Lâm Nhược Thần đến nhà ăn thịt bò. Anh còn đặc biệt chạy ra siêu thị mua một bộ chén đũa màu xanh in hoa văn, một ít rau xanh, bánh tráng miệng, rồi gọi điện cho chủ quán rượu Tiểu Mã.
18 Chỉ chưa đầy hai ngày mà Khưu Thiên đã thay đổi đến vài loại cảm xúc, từ hy vọng đến vui sướng rồi thích thú, sau là rối loạn, cuối cùng là thản nhiên.
19 Hôm sau, hai người quyết định đi ngắm hải đăng trước khi về lại Đài Bắc. Sau cuộc trò chuyện tối qua, Khưu Thiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lâm Nhược Thần có chút thay đổi, như thể anh đang mon men bên bờ nội tâm của cậu, sắp bước được một chân vào bên trong thì đột nhiên có làn gió thổi đến, chớp mắt đã thấy mình trở ra bên ngoài, thay đổi quá nhỏ bé và tinh diệu, như sóng biển vội vã tràn lên bờ cát, chưa kịp thấm ướt những hạt cát nhỏ li ti được bao lâu thì đã phải lặng lẽ lui về.
20 Khưu Thiên ngồi ngẩn ra trước máy tính đến 11 giờ mới thấy Thái hậu xuất hiện, bèn vội vàng túm lấy chị kể hết một lượt những việc đã xảy ra, bao gồm cả cuộc trò chuyện với Lý Dĩ Thành, tay gõ bàn phím liên tục gần mười phút, cũng chẳng cần biết chị có nhìn hay không.