1 Kỷ Mạc Ly từng nói: “Cho dù là thiên thần hay ác quỷ, người khiến chúng ta để ý cũng chỉ có vài người, những kẻ khác căn bản là không liên quan. ” Hắn và cô thực ra là cùng một loại người người dịu dàng, kẻ lãnh đạm, sâu trong xương tủy cũng vẫn chỉ là sự lạnh lẽo như nhau.
2 Một ngày nào đó sau buổi ký tặng sách, Tần Dật nhận được một tin nhắn: Gặp em một chút được không, anh trai.
Thực ra Tần Dật trước nay chưa từng trách Kỷ Mạc Ly, không phải hắn khoan dung, cũng không phải vì hắn lý trí, chỉ vì cô là Kỷ Mạc Ly.
3 Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Tần Dật ngủ nướng đến mười giờ sáng, lúc tỉnh dậy không thấy An Nhược Uyên. Thấy trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn còn một phần quà sáng chưa ai động vào, Tần Dật không giấu nổi ý cười, kỳ thực An Nhược Uyên rất đáng yêu.
4 Tần Dật mơ thấy mình đang chơi bóng với An Nhược Uyên, lúc đang định dồn sức ném rổ thì bất thình lình bị An Nhược Uyên nhào tới, giãy giụa mấy lần không được, trong lòng nghĩ sức Nhược Uyên từ lúc nào lại mạnh như vậy.
5 Hai người yên ổn vô sự trải qua được vài ngày. Tuy không có sự thân mật mà Nhan Tử Khâm mong đợi nhưng vẫn có thể tính là hòa hợp.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
6 Sáng hôm sau đi làm tinh thần vẫn không tốt được.
Bên người thiếu mất một người như âm hồn bất tán thực sự là không quen. Không có ai tìm bạn trò chuyện, không có ai bóp vai cho bạn, không có ai thi thoảng lại nói năng linh tinh khiến bạn đầu đầy hắc tuyền.
7 Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày… Hơn mười ngày trôi qua, người nào đó vẫn chưa hề xuất hiện.
Mấy ngày nay Tần Dật suy nghĩ rất nhiều, dần bình tĩnh trở lại.
8 Sự việc thực ra rất đơn giản.
Một ngày nọ vào hơn nửa tháng trước, người đàn ông tốt Nhan Tử Khâm lúc giặt quần áo lôi được ví tiền của Tần Dật từ trong túi quần hắn, nhất thời hiếu kỳ muốn mở ra xem có hình của nhân vật đáng ngờ nào không.
9 Vì hôm sau là ngày cuối tuần, tối đó Tần Dật ngủ thật yên giấc. Trên thực tế, mấy ngày qua hắn đều phải rạng sáng mới chợp mắt được, hơn nữa rất dễ tỉnh giấc rồi cũng không ngủ lại được nữa.
10 Cuộc sống bên nhau thoái mái mà lại lâu dài, nhưng có chút trôi qua quá mau. Chớp mắt đã đến ngày lễ Thiếu nhi mùng 1/6, cũng là ngày sinh nhật thật của Tần Dật.
11 Sáng sớm hôm sau.
Tia nắng chiếu qua khe màn vàng nhạt, một tia này vừa vặt chiếu lên khuôn mặt cau mày của Tần Dật, hắn nhìn qua rất mệt mỏi.
Tia nắng rọi trên mặt hắn, hắn nằm trong lòng ai đó, ai đó dựa vào thành giường, ánh mắt ngọt ngào vô cùng.
12 Ngày tháng chầm chậm trôi qua. Yêu yêu đương đương thi thoảng thêm chút việc cấp hạn chế, thoải mái đến mức Tần Dật không nhịn được hoài nghi một thời gian dài lúc trước hắn xoắn xuýt cái khỉ gì.
13 Một cậu trai dáng cao gầy mặc áo nỉ trắng đi lên, tiến thẳng đến ghế sofa bên cạnh Nhan Tử Khâm ngồi xuống, bộ dạng thanh tú, có chút giống Bách Thần.
14 Thực ra đôi lúc con người kiên cường hơn họ tưởng.
Giây phút nhìn thấy Tần Dật, Diệp Khê quả thật như bị sét đánh, suýt nữa còn không thể đứng vững.
15 Thực ra Tần Dật nghĩ nhiều thôi, Nhan Tử Khâm thật sự là đi mua đồ, hơn nữa còn là đồ vô cùng vô cùng quan trọng — vật dạng tuýp, trơn trơn, thiết yếu đối với cuộc sống chồng chồng.
16 Sao anh Nhan còn chưa về?”
“Anh ấy bảo đi mua đồ, một lúc sẽ về. Nếu không cậu gọi điện cho anh ấy đi?”
“Muốn gọi thì anh gọi đi, tôi sợ anh ấy sẽ trách tôi đột nhiên chạy tới đây…”
Có lẽ cảm thấy ở đây mình là người ngoài, Diệp Khê càng lúc càng không thoải mái.
17 Mùa hè lặng lẽ trôi qua.
Nhan Tử Khâm chắc chắn phải chịu mệt rồi.
Mắt thấy tập sách tranh thứ hai của năm nay đã lên lịch, y còn chưa động bút.