1 Namdiễn viên trẻ, nổi tiếng cả lĩnh vực điện ảnh và truyền hình Lâm Vị, đang nằm nghỉ ngơi trên ghế sofa ở phòng sinh hoạt, thân thể có chỗ đúng là không thoải mái.
2 Sải bước vào khu vực sảnh tiệc, Lâm Vị mới nhận ra hàng chục minh tinh nổi tiếng đang túm năm tụm ba nhỏ nhẹ trò chuyện, không chỉ là trang phục sang trọng quyến rũ, trang điểm quý phái hơn ngày thường mà cả những hành động nhíu mày che miệng cười đùa của các nàng cũng khiến đại sảnh sáng lên không khí vui tươi.
3 Tiệc tối đã đến lúc bắt đầu, Lâm, Trần hai người đứng lên, cùng nhau tiến đến trung tâm hội trường. Lâm Vị trong nháy mắt cảm giác khó chịu, mỗi tháng vào những ngày này, hắn liền có cảm giác bản thân thực đáng ghét, chỉ là đành phải chấp nhận, cũng không biết phải làm gì khác hơn.
4 Tiêu Dao Du 2 đang tiến hành quay những bối cảnh cuối cùng, Lâm Vị cùng Lý Khả cũng thân càng thân hơn trước, âu cũng là lẽ dĩ nhiên! Ở cái nơi khỉ ho cò gáy thâm sơn cùng cốc, bốn phía chẳng có lấy một toà nhà, rải rác chỉ toàn đất đá và cỏ cây, xa xa mới thấy dấu hiệu có người ở, rất thích hợp với Tiêu Dao Du thuộc thể loại tiên hiệp, mang sắc thái cổ trang, nhưng với con người lại chán ngán vô cùng, không có thông tin tín hiệu, cũng chẳng có lấy một ai chuyện trò.
5 Sau vài ngày vội vội vàng vàng mà chạy cho hợp với tiến độ công việc, Lâm Vị đã trở nên mệt mỏi không tả nổi, giọng nói khàn khàn hổn hển. Tuy rằng có nguy cơ phải mất giọng vài ngày, nhưng hắn cũng không được nghỉ ngơi hoàn toàn.
6 Lương Cảnh Thâm vừa đến đã thấy Lâm Vị, dường như hình ảnh người này đã khắc quá sâu vào tâm trí của anh, nên trong một đoàn người hổn độn kẻ đến người đi, liếc mắt một cái anh đã nhận ra Lâm Vị đầu tiên.
7 “Haha, tiểu Lương tổng, rồng đến nhà tôm, lần đầu tiên cậu quay về là tham dự tiệc rượu của tôi, quả thật là hãnh diện không biết để đâu cho hết. ” Trước mặt là một người đàn ông đang tuổi trung niên, Lâm Vị cũng nhận ra, là nhạc sĩ Ngũ, nhạc sĩ cũng như người hòa âm phối khí số một Hồng Kông, mà không, thậm chí là số một cả nước, một bài hát bình thường qua tay anh ta cũng có thể biến thành một nhạc phẩm để đời.
8 Lâm Vị mi thanh mày tú, đôi môi tinh xảo, mũi nhỏ xinh, cánh mũi khéo léo, sở dĩ không mang vẻ đẹp nữ tính, chính là nhờ đôi mắt kia. Không phải đôi mắt phượng hơi xếch uy nghi quý phái, mà là đôi mắt hạnh chất chứa bao nhiêu tâm
tư tình cảm, không giống như mắt thiếu nữ vừa nhìn đã thấy đáy.
9 Lại trở lại trường quay của Tiêu Dao Du 2, cứ như vậy lại qua hơn một tháng, Tiêu Dao Du 2 đóng máy khi cảnh cuối cùng kết thúc.
Cảnh này vốn đã từng quay, chỉ là khi biên tập, mới phát hiện ra vài thiếu sót, không thể không quay lại lần nữa.
10 Nhìn thấy Lâm Vị đã là hai giờ sau đó, đây cũng là lần đầu tiên sau hai tháng Lương Cảnh Thâm lại nhìn thấy người này. Hai tháng nay, anh thường xuyên tìm kiếm những bài báo, bài phỏng vấn cũ của Lâm Vị đọc qua, càng không che giấu được sự rung động của bản thân.
11 Một đoạn thời gian từ đó về sau, Lương Cảnh Thâm liên tục xuất hiện tại phòng bệnh, chính xác là ngẫu nhiên anh mới ra ngoài một lát, ngoài ra đa số thời gian đều tại bệnh viên.
12 Một thời gian sau, chân phải cuối cùng cũng lành hẳn, Lâm Vị nhận được nhiệm vụ đầu tiên là đi thu âm nhạc phim.
Tiêu Dao Du 2 được kỳ vọng sẽ là bộ phim tiên hiệp cổ đại xuất sắc nhất từ trước đến nay, giai đoan hậu kỳ lại càng quan trọng, hầu hết mỗi cảnh phim đều phải trải qua chỉnh sửa cùng với hoàn chỉnh sản phẩm cực kỳ kỹ lưỡng.
13 7h, trời chạng vạng tối, Trần Minh Nhất đến dưới lầu nhà Lâm Vị. Lâm Vị đợi một chút, thấy hắn cùng với chiếc Lexus gây hoạt, vừa lắc lắc đầu bên cạnh xe, vừa cởi kính và nón lưỡi trai ngụy trang, Lâm Vị một thân đen tuyền nhàn nhã nói: “Ngại chưa đủ hay sao? Anh cũng không tính lên báo với em đâu.
14 Sáng nay Lâm Vị nhận phỏng vấn của một tập san giải trí, vừa về đến nhà, điện thoại đi động lại reo lên. Mấy tháng nay Lương Cảnh Thâm liên tục tiến công, điện thoại không ngừng nghỉ, làm Lâm Vị đối với tiếng chuông điện thoại của mình quả thật phi thường nhạy cảm.
15 Ghế sofa cùng với những bồn hoa giả, cùng với ánh sáng mờ mờ ảo ảo, làm các chỗ ngồi ở đây đều đối lập nhau, như tồn tại trong không gian riêng biệt.
Lâm Vị cùng với Trần Minh Nhất vừa mới ngồi xuống, đã có nhân viên phục vụ lịch sự hướng hai người mìm cười, đưa menu.
16 Trần tiểu công tử đang sờ mó một cách hăng say, chợt nghe một thanh âm lạnh lùng vô cùng quen thuộc trôi vào tai: “Có thể giải thích em đang làm gì không?”
Trần Minh Nhất lòng vừa nhộn nhạo, nhìn lại, nhất thời mặt đỏ bừng tới mang tai, vội vàng rút cái tay còn đặt ở chân nhỏ trơn bóng của Lâm Vị, giúp Lâm Vị hạ ống quần đến tận mắt cá mới ấp úng nói: “Anh Lương, em, em…”
Trong mắt Lương Cảnh Tuấn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Minh Nhất đỏ au, chẳng biết bàn tay nhỏ bé có vừa ý thứ gì đang sờ soạng phía dưới, nhìn trái nhìn phải, chính là không thèm nhìn mình, có lẽ đã phá rối “chuyện tốt” khiến hắn chột dạ.
17 Sớm hôm sau, Lâm Vị còn đang yên giấc nồng đã nghe điện thoại reo liên tục, quay trái quay phải mới tìm thấy điện thoại trong mớ chăn mền hỗn độn, vừa nghe máy đã thấy thanh âm sốt ruột của Chu Ly truyền tới: “Tiểu Vị, Minh Nhất còn ở nhà em sao? Hai người không được ra ngoài, bọn chị tới liền.
18 “Em thương cậu ta sao?” Lương Cảnh Thâm chợt hỏi. Người thông minh sáng suốt thế nào, khi yêu cũng sẽ có lúc trở thành ngu ngốc, giận dữ của Lương Cảnh Thâm từ khi nhìn thấy tờ báo đến giờ cũng đã bình tĩnh trở lại, nhưng anh ở cạnh Lâm Vị suốt ba tháng, ân cần hỏi han, chăm sóc chu đáo, Lâm Vị cũng chưa từng vui vẻ như thế.
19 Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cần làm mình vững vàng, không thể tâm lay động khiến Lương Cảnh Thâm thấy khó mà lui là được. Nếu không đồng ý, ngược lại giống như sợ thua, thua người chứ không thua trận, ừ, thì là thế này đây, Lâm Vị quanh co tìm được lý do không cự tuyệt đề nghị của Lương Cảnh Thâm.
20 Vài ngày tiếp đó, Lâm Vị trước sau đều bị hỏi cùng một câu chuyện, đầu ngọn gió bên kia, Trần Minh Nhất hẳn cũng không khác biệt gì lắm. Ví như hiện tại, rõ ràng chỉ là tham gia một buổi trình diễn thời trang cao cấp, danh tiếng Lâm Vị lại trội hơn nhiều ngôi sao hạng A khác, bị nhà báo chờ sẵn ở cổng.