1 Trời sắp đổ mưa, Tiếu Mông hướng mắt ra cửa sổ, tay gỡ lấy hai cái nút áo, đoạn hắn chán ngán đẩy ghế đứng lên. “Được rồi. ” Người đối diện bị âm hưởng của hắn làm giật mình, căng thẳng ngẩng đầu nhìn.
2 Hai người ăn cơm tối trong phòng ngủ của Gia Ngạn. Tuy phòng khách cũng có chỗ nhưng lại không có bàn ghế. Thật ra Tiếu Mông chẳng nề hà gì chuyện này.
3 “Này, dậy, dậy đi, tắm xong rồi ngủ! Dơ chết được!” Tiếu Mông không thèm nương tay nắm lấy người con trai đang nằm co quắp làu bàu gì đó trong miệng, định lôi cậu ta xuống giường, “Có nghe không?” Gia Ngạn xỉn quắc cần câu rồi còn biết gì nữa đâu.
4 Rõ ràng tự mình gây chuyện nhưng còn lâu Tiếu Mông mới xuống nước xin lỗi. Cho dù đã từng quan hệ với hắn, Gia Ngạn vẫn không bỏ được ham muốn với người khác phái.
5 Thời tiết vẫn cứ oi bức khó chịu, tuy có dịu hơn so với trước nhưng cũng không đủ làm tan đi cái nóng gay gắt của nắng hè, mà dường như năm nay còn kéo dài hơn những năm trước.
6 Châu Mẫn lần này thật sự tức giận và giận cũng rất dai, cho nên không thèm để ý đến Gia Ngạn, mặt mày cứ là cau có suốt ngày. Gia Ngạn không biết làm sao cho tốt.
7 “Gia Ngạn cậu ăn mặc không tồi đâu nha, rất có khiếu thẩm mỹ đó. ” Cúi đầu nhìn bộ trang phục mới mua để đi gặp khách hàng lớn, cậu khiêm tốn nói: “Cái này là bạn tôi mua giúp.
8 Đối với Gia Ngạn, Tiếu Mông là một người quá thâm sâu khó lường. Buồn đây vui đó, không cách gì nắm được. Số lần hai người ầm ĩ là đếm không xuể, mà mỗi khi cãi nhau xong (thật ra có mình Tiếu Mông độc thoại thôi) lại ngồi ăn cơm chung như bình thường.
9 “Này, bạn anh kỳ kỳ sao đó. ” Tay cầm hộp sữa chua, cô nàng một miệng ứ đầy lúng búng nói chuyện, “Anh không thấy à?” “Hả?” Gia Ngạn không rõ nên quay qua nhìn, “Cô nói ai?” Gần đây cậu thường qua lại với Đa.
10 Gia Ngạn ôm túi tiền vào lòng. Vừa vội bước đến nhà Tiếu Mông vừa thử gọi điện thoại, chuông vang nửa ngày mà vẫn không ai bắt máy, biết chắc là Tiếu Mông không có nhà mới an tâm bước vào.
11 Châu Mẫn lúc này mới ngồi dậy, đón lấy bát cháo. Gia Ngạn vẫn chẳng để ý tới hắn, quay đi, chưa ra khỏi phòng ngủ chợt nghe sau lưng mình có tiếng gốm sứ vỡ vụn, nghĩ thầm rằng vô luận hắn như thế nào cũng không để ý, không quan tâm nữa.
12 Đợi nửa ngày không thấy Gia Ngạn ra nhưng tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy khiến Châu Mẫn có chút hỗn độn. Tên chồng bên ngoài nóng ruột muốn chết còn tên vợ kia sống chết trốn lì.
13 Cuối cùng tay của Châu Mẫn cũng đã lành, may mà chẳng để lại sẹo. Châu Mẫn có thể hoạt động tự nhiên như trút được gánh nặng cho Gia Ngạn. Cậu thực sự rất vui mừng, thế nên khi Châu Mẫn gọi cậu tan tầm cùng hắn dùng bữa, cậu cũng vui vẻ đáp ứng.
14 Vội vàng lau hết phần trà đã phun lên màn hình, tinh thần Gia Ngạn lại có chút không yên. Một chữ “Châu” kia khiến cậu có cảm giác mình như chú heo một phát vụt lên trời.
15 Cứ thế, hai người ngủ cho đến giữa trưa, lúc Gia Ngạn bị nhéo lỗ mũi lôi xuống giường thì vẫn còn mơ mơ màng màng, muốn ngủ thêm một lát. Có điều bụng đã bắt đầu kêu, lại còn phải đánh răng rửa mặt xong mới được ăn, cậu đành phải miễn cưỡng bò dậy.
16 Mấy ngày nay Gia Ngạn bắt đầu cảm thấy mắt mình có chút khó chịu. Đưa tay sờ, cậu có thể cảm nhận được một cục nhỏ cộm cộm dưới mí mắt, chắc là bên trong đã sưng tấy mưng mủ lên rồi.
17 Từ đó về sau Tiếu Mông đột nhiên lạnh nhạt hẳn. Sáng ngày, cậu mắt nhắm mắt mở đứng đánh trăng trong phòng tắm, miệng đầy bọt trắng. Lúc Tiếu Mông đi vào thì Gia Ngạn vừa vặn xoay người lại, hai người đối mặt nhau.
18 Kỳ nghỉ tết cứ thế im ắng trôi qua, không có những buổi cơm tối náo nhiệt, cũng không có “mừng xuân” mùng một, không có những kế hoạch chúc mừng, cái gì cũng không, thậm chí bệnh cảm sốt của Gia Ngạn cũng chẳng thuyên giảm.
19 Gia Ngạn ăn bánh mì ở ngoài mới về nhà, buồn ngủ đến mờ cả mắt. Vừa thấy thư viện đã muốn ngủ rồi, chỗ im ắng buồn tẻ như vậy, phải nỗ lực lớn lắm mới có thể làm hai mí mắt không dính vào nhau, ngáp dài mấy cái đến nỗi chảy cả nước mắt.
20 Về đến quê rồi, cũng không cần nhiều công sức, địa chỉ kia là một chung cư nhỏ mà sân trước là một mảnh vườn xinh đẹp. Trông có vẻ như là chỗ gia đình Tiếu Mông ở, Gia Ngạn yên tâm không ít.