1 Liễu Mộc Vũ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ hơi tối lại, nhớ tới sáng nay trước khi ra ngoài mẫu thân đã nói trong nhà không còn gạo, hôm nay cần vào thành để mua một ít liền vội vàng thu hồi tâm trạng, nhìn quyển vở trên bàn có tên của bảy, tám đứa trẻ, liền nói: “Hôm nay học đến đây.
2 “Ta nói cho ngươi biết, lát nữa bổn đại gia chơi thân mình ngươi, đau hay sướng thế nào, muốn khóc thì khóc, muốn kêu thì kêu, bảo gì nghe nấy, bảo ngươi hầu hạ thế nào thì ngươi hầu hạ như thế, đừng có giả bộ khí khái với ta.
3
Liễu Mộc Vũ run sợ rúc vào lòng Phạm Viêm Bá, dang rộng hai chân mặc cho Phạm Viêm Bá vuốt ve khe thịt giữa hai chân mình. Nơi đó chưa bao giờ bị mở rộng như thế, cho dù là chính cậu cũng cố gắng hết sức mà né tránh nó, bởi vì chính nơi dị dạng đó mà cậu trở thành tội nhân của Liễu gia, nhưng sao tên lưu manh này lại có bộ dáng si mê như thế? Chẳng lẽ, thân thể này không làm hắn chán ghét? Thân thể này cũng có thể được người khác thừa nhận, được người khác yêu thích?
Liễu Mộc Vũ ôm chút hy vọng mong manh được thừa nhận, cho nên để tùy ý lưu manh Phạm Viêm Bá lợi dụng.
4 Lại nói đến Phạm Viêm Bá ngày ấy ăn sạch Liễu Mộc Vũ từ đầu đến chân vô cùng sảng khoái, nghênh ngang trở về Quận vương phủ, không ngờ vừa mới bước vào cửa xong đã bị phụ thân Phạm Sùng Ân xông đến đập cho một trận.
5 Liễu Mộc Vũ run rẩy đứng trong xe ngựa của Phạm Viêm Bá. Thấy Phạm Viêm Bá nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, Liễu Mộc Vũ sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, ‘Rầm!’ một tiếng quỳ xuống thùng xe, làm cho phía đầu xe dường như không chịu nổi.
6 Vì phản ứng của thân thể nên Liễu Mộc Vũ xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất. Cậu không rõ vì sao trong lòng mình rõ ràng không muốn, nhưng thân thể lại vui thích mà thần phục.
7 Diêu Hiểu Nga đứng ngồi không yên trong Quận vương phủ, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài cửa ngó nhìn chung quanh. Qua một hồi lâu, nha hoàn thiếp thân Lãm Thúy rốt cuộc cũng chạy về, Diêu Hiểu Nga vội vàng đứng dậy.
8
“Phàm xuất ngôn, tín vi tiên, trá dữ vọng, hề khả yên. ”
…
“Gian xảo ngữ, uế ô từ, thị tỉnh khí, thiết giới chi. ”
Trong học đường vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.
9 Tiêu Tương uyển là nam xướng quán lớn nhất trong thành Phan Dương, may mắn là đã bái lạy Phạm Viêm Bá tính tình háo sắc nam nữ đều không cự tuyệt, từ ngày khai trương đến nay Tiêu Tương uyển vẫn làm ăn phát đạt tiền vào như nước.
10 Không biết từ khi nào, Tô Đông Nhi đã cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo ngắn màu đen tinh khiết bên trong. Làn da Tô Đông Nhi trắng nõn, mặc chiếc áo ngắn nên để lộ ra cặp đùi sáng bóng, tay áo kéo đến bả vai, tứ chi thon dài làm cho những tên sắc quỷ dâm côn ngồi trong những bao sương chung quanh phải thèm nhỏ dãi không thôi, liên tục phát ra những tiếng kêu dung tục, trong một vài bao sương còn truyền ra tiếng da thịt va chạm vào nhau lúc giao cấu cùng tiếng rên rỉ dâm mỹ của các tiểu quan.
11
Bất thình lình có bầu, đã hoàn toàn phá hỏng Liễu Mộc Vũ đang đắm chìm trong những trăn trở về ái dục.
Chẳng lẽ tương lai chỉ có thể sống dưới danh nghĩa ti tiện là nam sủng của Quận vương?
Bị người ta cho là quái vật biết sinh con?
Sợ hãi và nhục nhã khiến Liễu Mộc Vũ kiên quyết lựa chọn rời đi.
12
Thành Phan Dương. Túy Tiên lâu.
Trong gian phòng thượng hạng của Túy Tiên lâu có mấy tên ăn chơi trác táng luôn ỷ vào gia sản giàu có mà chơi bời lêu lổng, đang ôm mỹ nhân bên cạnh vừa uống rượu vừa trêu đùa nhau.
13
Hôm sau, lúc Phạm Viêm Bá tỉnh lại từ cơn say rượu, ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi, mà bên cạnh đã không còn thân ảnh Liễu Mộc Vũ đâu nữa.
Không thể nhìn thấy mỹ nhân khi vừa tỉnh dậy, điều này khiến cho Phạm Viêm Bá thấy không vui trong lòng.
14 Lại nói đến lần trước ở Tiêu Tương uyển, Phạm Viêm Bá thấy Liễu Mộc Vũ rất thích ăn mấy món điểm tâm, cho nên lần này hắn cố ý để Túy Tiên lâu mời bốn vị đầu bếp nổi danh nhất của quận Phan Dương đến, tỉ mỉ chọn lựa ba mươi sáu món ăn, trong đó có mười đĩa rau trộn, mười tám món ăn nóng sốt, bốn loại canh ngon, bốn loại bánh ngọt, rồi mặt mày rạng rỡ chờ Liễu Mộc Vũ đến, ăn một bữa vui vẻ sung sướng.
15 Lại nói đến Khánh Đạt Niên bị Phạm Trạch chặn đường ở dưới lầu liền ngồi ở ngay lầu một uống mấy chén rượu mà không biết mùi vị ra sao, ánh mắt liên tục liếc về phía cầu thang dẫn lên lầu hai, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết nhìn mà không dám có động tĩnh gì.
16 Trong chớp mắt, Phạm Viêm Bá đã đi năm ngày, sắp xếp bài tập xong, Liễu Mộc Vũ cười nhẹ nhìn đám học trò rời đi, tâm tư lại bay ra đằng xa. Không có sự quấy rầy của Phạm Viêm Bá, hẳn là sẽ có những ngày thảnh thơi thanh nhàn, nhưng ngược lại Liễu Mộc Vũ thấy không quen lắm, ở trước ngực có đeo tấm kim bài hộ thân luôn không rời người của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ không tự giác vươn tay đè lên kim bài, lại thở dài một hơi.
17 Lại nói đến Liễu Mộc Vũ, từ lúc ở học đường bị Khánh Đạt Niên làm cho sợ hãi, luôn cảm thấy thân mình không thoải mái, ngày nào trong dạ dày cũng thấy khó chịu giống như phiên giang đảo hải, không nôn ọe một lần sẽ không thể ra khỏi nhà.
18 Còn về Phạm Viêm Bá, khi tới nhà Diêu Thái thú ở quận Hồ Tây, đặt mông ngồi xuống ghế còn chưa được thời gian một chén trà nhỏ, bao nhiêu quan viên như Đề đốc, Trường sử, Trấn thủ đô úy của quận Hồ Tây đều xếp thành đội ngũ đến bái kiến, biết Phạm Viêm Bá thích tìm rượu bắt bướm, liền nhanh chóng đón Phạm Viêm Bá đến Thiêm Hương lâu nổi danh của Hồ Tây, gọi mấy ca cơ, vũ nương sắc nghệ song tuyệt quấn quýt quanh người Phạm Quận vương, lúc rót rượu lúc gắp đồ ăn, hầu hạ từ xương đến thịt, làm Phạm Viêm Bá vui vẻ, mặt mày hớn hở.
19
Dạ sắc lan san, nguyệt quang thủy hoa.
Khó khăn lắm Liễu Mộc Vũ mới ngủ được, nhưng vẫn gặp ác mộng liên tục, Hắc Bạch vô thường cười dữ tợn đeo gông xiềng cho cậu, Phán quan ở trên điện Diêm La lớn tiếng quát cậu dâm đãng vô sỉ, muốn đày cậu xuống luyện ngục hỏa ngục, hai tên đầu trâu mặt ngựa bước tới, nhấc cậu lên cao, ném thẳng vào ao ở một bên!
Đột nhiên Liễu Mộc Vũ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, chỉ cảm thấy cả người khô nóng ngột ngạt, chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, trong mơ hồ hình như có ai đó ở trên người cậu.
20 Phạm Viêm Bá ở nhà sốt ruột chờ đợi hai ngày, đến khi Phạm Trạch trở về bẩm báo, nói rằng thân thể Liễu Mộc Vũ đã ổn định, Phạm Viêm Bá mới dám mang mấy thứ gì đó đến Liễu gia thăm cậu.